Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 373:
Chương 373:
Chân Minh Châu rất vui vẻ khi chung đụng với Lý Quế Hoa, con người sợ nhất chính là nói chuyện với những người ngang bướng hồ đồ, thiếu hiểu biết, thế nhưng Lý Quế Hoa lại không phải người như vậy. Cô ấy tự biết mình không có kiến thức, nên rất biết lắng nghe và tiếp thu ý kiến của người khác.Kỳ thật người ngu ngốc không đáng sợ, đáng sợ nhất là những người tự cho mình là thông minh.Chân Minh Châu: "Đến lúc mọi người rời đi, tôi sẽ đưa mọi người một ít thuốc viên mang về cho mấy đứa nhỏ trong nhà uống. Tốt nhất là nên uống vào buổi tối. Trên cơ bản loại thuốc sổ giun này mỗi năm vào mùa xuân đều phải uống một lần. Không cần biết cơ thể có thấy khó chịu hay không cũng phải uống thuốc."Lý Quế Hoa vô cùng kích động: "Cảm ơn cô, thật sự thật cám ơn cô, đại ân đại đức của cô tôi không có gì báo đáp..."Chân Minh Châu: "Không cần phải nói như vậy, có thể gặp được nhau chính là duyên phận."Cô lại hỏi: "Nhà ấm trồng rau như thế nào rồi?"Vừa nhắc đến chuyện này Lý Quế Hoa liền cao hứng, lập tức nói: "Rất tốt, trong thôn chúng tôi nhà nhà đều trồng rau, hiện tại vào mùa đông có thể bán với giá tốt."Chân Minh Châu mỉm cười: "Vậy thì tốt, đây đúng là chuyện tốt."Lý Quế Hoa: "Chuyện thôn chúng tôi bán rau những thôn khác cũng biết. Tuy rằng chúng tôi muốn giấu giếm, nhưng một số gia đình có người thân hoặc bạn bè bên ngoài nên e là không thể giấu được. Hiện tại trời lạnh, không thể khởi công xây dựng nhà ấm nên mọi người cũng không còn cách nào khác, nhưng theo tôi thì sang năm nhất định có người muốn xây nhà ấm trồng rau. Thôn chúng tôi cũng có không ít nhà dự định sẽ mở rộng diện tích."Chân Minh Châu: "Bỏ ra chi phí như vậy có thích hợp không?"Lý Quế Hoa gật đầu: "Đương nhiên, vào mùa đông giá rau xanh rất cao."Chân Minh Châu cười: "Nhưng nếu nhiều người bán thì giá cả sẽ giảm xuống."Lý Quế Hoa sửng sốt, Chân Minh Châu bèn giải thích cho cô ấy hiểu. Sau khi nghe vậy, Lý Quế Hoa có chút trầm tư: "Cũng đúng."Chân Minh Châu: "Do đó thôn các người không cần mở rộng diện tích trồng rau."Lý Quế Hoa gật đầu: "Đạo lý này rất đúng, may mắn là cô đã nhắc nhở tôi."Chân Minh Châu: "Tôi không muốn các người chịu thiệt."Chân Minh Châu muốn giúp những người dân nghèo có một cuộc sống tốt hơn, nhưng không phải cô chỉ nghĩ đến Đại Sơn Áo Tử thôn. Cô cũng đã tận mắt chứng kiến cuộc sống ở những thôn khác như thế nào, nên cô hy vọng tất cả mọi người đều có một cuộc sống tốt hơn. Tuy nhiên cô không quen thuộc với những người ở thôn khác nên dù nói cái gì cũng không ai để ý. Do đó nếu có việc gì thì nói với người của Đại Sơn Áo Tử thôn là thích hợp nhất. Khi bọn họ hành động thì tự nhiên sẽ có người học theo, lần này cũng như vậy.Chân Minh Châu khuyên bọn họ không nên mở rộng, vì nếu mở rộng diện tích trồng trọt thì rau không thể bán được với giá cao, dù sao đây cũng không phải là việc nặng nhọc. Về phần bán đến nơi khác thì lại không có khả năng.Phải biết rằng, hiện tại giao thông vẫn chưa phát triển, việc vận chuyển hàng hoá ra bên ngoài là không thực tế.Hơn nữa, nhóm người Trương Lực cũng biết chuyện nhà ấm trồng rau, ở kinh thành cũng sẽ sớm khởi công xây dựng. Do đó, việc trồng rau này có thể mang đến một ít lợi nhuận, giúp cải thiện bữa ăn cho gia đình, nhưng nếu muốn kinh doanh lâu dài thì rất khó.Chân Minh Châu nói: "Đúng rồi, bên phía cữu cữu chị thế nào rồi?"Bên kia tuy chỉ là làng chài nhỏ, nhưng trong một năm qua vẫn đều đặn cung ứng hải sản cho bên này, không hề gián đoạn.Thật ra Chân Minh Châu cũng không hỏi cụ thể; không phải cô không quan tâm đến chuyện này, mà vì cô nhìn ra được Lý gia có chút năng lực nên cũng không nhúng tay quá sâu. Việc làm của Lý gia vừa giúp ích cho cả hai vừa có thể rèn luyện bản thân.Nhắc tới nhà cữu cữu, Lý Quế Hoa liền nở nụ cười, cả khuôn mặt tràn ngập ý cười: "Rất tốt."Trước kia mọi người đều rất nghèo, nên không có cách nào qua lại với nhau, bên này đi đến đó cũng mất nửa tháng hai mươi ngày, đi về phải mất một tháng. Chẳng lẽ không cần làm việc sao?Nhưng hiện tại qua lại vận chuyển hàng hoá nên bọn họ dần thân thuộc hơn.Lý Quế Hoa: "Hiện tại mỗi nhà trong thôn bọn họ đều sống rất tốt. Cữu cữu nói bọn họ cũng giúp đỡ thu mua hàng hoá từ hai thôn lân cận. Lấy thôn bọn họ đi đầu, ba thôn đoàn kết với nhau, nên cuộc sống cũng sung túc hơn trước."Điểm tốt khi bọn họ buôn bán với Chân Minh Châu không chỉ vì có thể kiếm được số tiền gấp mười mấy lần hay thậm chí là mấy chục lần, mà còn vì nhờ việc buôn bán này mà mọi người càng thêm đồng lòng. Có lẽ một thôn thì không lớn lắm, nhưng nếu ba thôn hợp sức thì nhân số sẽ tăng lên rất nhiều.Bọn họ đoàn kết cùng nhau đánh bắt và mua bán hải sản, như vậy người bình thường cũng không dám khi dễ, người nhiều lực lượng đông đảo. Hơn nữa, bên này bán được giá cao, nên phần lớn hải sản đều được vận chuyển đến đây, hiện tại một số nhà giàu muốn mua đồ tốt với giá rẻ là chuyện không thể nào.Bởi vì, hải sản mà ba thôn bên kia đánh bắt đều bán cho Chân Minh Châu với giá cao, nên không tiếp tục bán ở địa phương. Hải sản thiếu nên giá cả tăng cao, kéo theo những thôn nhỏ ven biển có thể bán hải sản với giá tốt hơn. Những thôn lân cận thôn của cữu cữu Lý Quế Hoa dù không có phương tiện vận chuyển hải sản cũng có thể bán ở địa phương với giá cao hơn trước kia."Đại cữu và nhị cữu đều sửa lại nhà và mua thêm đất." Gương mặt cô ấy tràn đầy ý cười,"Nhà bọn họ còn kiếm được nhiều tiền hơn chúng tôi."Chân Minh Châu nhướng mày.Lý Quế Hoa vội nói: "Bất quá chúng tôi cũng không ghen tỵ, chúng tôi mừng cho bọn họ còn không kịp, vì cuộc sống trước kia ở làng chài rất gian nan. Trước kia chúng tôi đều nói cuộc sống của thôn dân trong núi rất khổ cực, nhưng ở làng chài càng khổ sở hơn, ít nhất chỉ cần chúng tôi vào núi cũng sẽ có được thứ để lấp bụng mà không cần lo lắng sẽ gặp phải nguy hiểm về tính mạng. Nhưng ngư dân một khi ra biển gặp phải sóng to gió lớn có thể sẽ mất mạng, nếu trong nhà mất đi trụ cột thì cuộc sống sau này sẽ rất khó khăn. Dù là người khỏe mạnh thì cũng chỉ là người bình thường, mà người thương thì không thể nào chống lại được sự giận dữ của biển cả. Hiện tại vào mùa đông bọn họ còn muốn đục băng bắt cá."Nghe vậy, Chân Minh Châu liền nói: "Trời lạnh như vậy phải chú ý giữ ấm, nếu không khi về già sẽ bị phong thấp. Thật ra, vào mùa đông tốt nhất không nên tiếp tục đánh bắt cá. Bên này không nhất định phải..."Lý Quế Hoa cũng biết chuyện này, cô ấy nói: "Thật ra mọi người đều biết, trước đó cha tôi đã từng nói qua với cữu cữu, nhưng đừng nói là mấy người cữu cữu, đến cả những nhà khác trong thôn cũng không đồng ý. Mọi người đều sợ nghèo, sợ về sau sẽ không còn cơ hội tốt như vậy, nên hiện tại muốn tranh thủ kiếm nhiều tiền thêm một chút."Chân Minh Châu than một tiếng: "Đều là vì mưu sinh.""Đúng vậy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận