Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 96: Tôm Hùm Lớn 1

Chương 96: Tôm Hùm Lớn 1
Chương 96: Tôm Hùm Lớn 1
Chân Minh Châu vốn định chăm chỉ tập võ. Ban đầu kế hoạch không có biến hoá gì. Nhưng khi vừa đi vào quỹ đạo thì bên này liền xảy ra chuyện.Cô thật sự sầu não mà, nhưng không thể mặc kệ cái tên giết người không chớp mắt này.Tóm lại, cô thật khổ mà.Điều khiến cô càng phiền muộn hơn là, Tiểu Hắc ở bệnh viện một tuần liền trực tiếp xuất viện.Thân thể của hắn khôi phục tương đối tốt, hơn nữa cũng không dám để hắn ở bên ngoài quá lâu, vì thế trước tiên sẽ tiến hành canh phòng nghiêm ngặt rồi đưa hắn trở lại Xuân Sơn homestay.Suốt hai tuần qua, thời gian Tiểu Hắc hôn mê nhiều hơn so với lúc tỉnh, ngoại trừ có thể nhìn thấy người mặc áo khoác trắng, thì cũng chỉ có Chân Minh Châu ở bên cạnh. Về phần hoàn cảnh xung quanh thì khỏi phải nói, phòng bệnh được che kín bằng rèm nên hắn không có cơ hội nhìn ra bên ngoài.Hiện tại, trên đường về, lúc tỉnh lúc mê hắn cũng có thể nhìn ngắm cảnh sắc bên ngoài "cửa sổ." Những thực tế, lúc hắn được đưa về vẫn còn đang hôn mê.Gấu trúc nhỏ đã lâu không thấy Chân Minh Châu, lập tức chạy đến trước mặt cô rồi đưa bụng nhỏ ra.Chân Minh Châu: "... Mi là gấu trúc đó, sao lại bán manh như thế?"Trương Vũ xấu hổ: "Gần đây tôi có mang một chú chó được nuôi trong thôn đến đây chơi."Tiểu gia hỏa này không học được cái tốt nhưng lại học cách phơi bụng như cún để người khác sờ sờ.Chân Minh Châu nhìn Trương Vũ sâu kín, sờ sờ bụng nhỏ của nhãi con rồi nói: "Tôi nói này, sao anh không đi nha."Trương Vũ phiền muộn: "Đi gì chứ, tôi cảm thấy ở chỗ này khá tốt."Anh ta hy vọng gấu trúc nhỏ sẽ lưu lại đây, nhưng hiển nhiên cấp trên lại không nghĩ như vậy. Nhưng may mắn là cấp trên cũng có nói là không nên cưỡng cầu.Nếu không bắt buộc, anh ta cảm thấy chuyện này do chính Chân Minh Châu quyết định.Vì thế, anh ta vô cùng lấy lòng nói với Chân Minh Châu: "Tôi đã đặt mua trúc rồi, chắc cũng sắp được gửi đến đây."Chân Minh Châu: Nói như vậy là nhãi con đó không ý định quay về cô đại.Chú gấu trúc nhỏ "chăm chỉ học hỏi" từ cún con, cả người lười biếng như muốn nói "chị à, em không nghĩ cố gắng."Chân Minh Châu cũng không biết bản thân bị ăn vạ như thế nào, cô cảm thán: "Được rồi, cứ theo ý muốn của nó vậy. Mỗi lần trời mưa tôi đều sẽ dẫn nó ra cửa thử xem sao, nếu nó chịu về thì tốt còn không thì cứ nuôi."Cô cười đùa: "Tôi là người đầu tiên nuôi gấu trúc như thú cưng đúng không?"Trương Vũ dứt khoát nói: "Đúng vậy."Anh ta mỉm cười: "Cô nghĩ thử xem, cô là người rất may mắn. Cả đất nước hơn tỷ dân nhưng ai lại có được cơ hội nuôi gấu trúc như cô chứ."Chân Minh Châu: "... Nhưng tôi không phải rất muốn nuôi nó a."Cô rất thích trẻ con nhà người khác.Cô cũng rất thích những loài động vật nhỏ của nhà người khác.Nhưng, nếu tự mình nuôi dưỡng và chăm sóc từng chút một thì thật là đau đầu.Chân Minh Châu chắp tay trước ngực: "Cầu mong gấu trúc nhỏ về nhà tìm mẹ."Trương Vũ cạn lời.Sau đó anh ta chân thành nói: "Tôi nghĩ tốt nhất cô nên cầu nguyện lần sau những vị khách đến đây không giống với Tiểu Hắc."Chân Minh Châu lặng thinh.Bọn họ im lặng thì nghe được tiếng ho khan truyền ra từ trong phòng.Nét mặt Chân Minh Châu lập tức trở nên nghiêm túc: "Được rồi, anh nói xong rồi thì nên rời đi. À đúng rồi, tôi muốn thêm lương thực, anh đặt ở vị trí phòng giám sát ngoài cổng giúp tôi nhé."Trương Vũ gật đầu.Anh ta lưu luyến không rời nhìn thoáng qua gấu trúc nhỏ, sau đó xoay người rời đi.Chân Minh Châu cũng không dám mở rộng cửa homestay, nếu để người trong thôn thấy cô nuôi gấu trúc sẽ báo cáo với các cơ quan của chính phủ a.Chân Minh Châu: Cô thật quá khó khăn.Đặc biệt thời gian gần đây còn gian nan hơn.Chỉ là Trương Vũ nói đúng, nếu ít có người như Tiểu Hắc xuất hiện thì cô sẽ nhẹ nhàng hơn.Người này mang đến cho cô không ít phiền phức. Chân Minh Châu đau khổ nhìn chằm chằm cánh cửa, cô hít sâu một hơi rồi mở cửa đi vào.Vào phòng, cô thấy Tiểu Hắc đã tỉnh, miệng vết thương của hắn đã tốt lên không ít, nhưng vẫn rất suy yếu.Hắn nằm trên giường, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm Chân Minh Châu, ánh mắt thâm thúy khó hiểu.Nhưng tự động Chân Minh Châu lại rất quen thuộc với ánh mắt này: "Anh tỉnh rồi sao?"Cô không đến gần mà chỉ đứng ở cửa nói chuyện: "Đây là quán trọ Xuân Sơn, là tôi đã cứu anh."Tiểu Hắc không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn Chân Minh Châu.Chân Minh Châu tiếp tục nói: "Tuy rằng tôi cứu anh nhưng cũng không mong được báo đáp. Tôi chỉ hy vọng anh đừng lấy oán trả ơn."Nói bến đây, chính bản thân cô cũng cảm thấy nói như vậy có chút buồn cười, tự mình lẩm bẩm: "Mình đây là đang yêu cầu một kẻ giết người không chớp mắt phải an phận thủ thường, chỉ sợ là đầu óc có vấn đề rồi."Cô ho khan một tiếng, nói: "Tóm lại, anh thành thật một chút cho tôi, nếu không tôi sẽ không khách khí. Tôi cứu anh nên trước tiên anh phải lưu lại tiền, nếu không có tiền thì lưu lại những đồ vật đáng giá. Nếu cái gì cũng không có thì ở chỗ này làm công cho tôi, khi nào trả hết nợ thì rời đi. Tôi sẽ không cứu người không công, đặc biệt là người xấu."Nói xong, Chân Minh Châu xoay người rời đi.Lúc này, người nọ đột nhiên lên tiếng: "Nếu một ngày nào đó tôi làm hại cô thì tôi sẽ bị trời đánh."Chân Minh Châu kinh ngạc quay đầu nhìn hắn, lại ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: "Anh nhìn xem hôm nay trời nắng nha, hơn nữa cũng đừng tuỳ tiện thề thốt như vậy. Làm sao anh có thể khẳng định mình sẽ không bị sét đánh, điều này rất khó nói."Dứt lời, cô nhướng mày vô cảm rồi đi ra ngoài.Những việc như thề thốt có thể tin tưởng được sao?"Người đứng đắn ai sẽ thề thốt chứ?Chân Minh Châu cười thầm, căn bản không tin một chút nào.Đã nhiều ngày cô chưa trở về nhà nên cảm giác khắp nhà đều có mùi hôi. Chân Minh Châu chịu thương chịu khó bắt đầu làm việc như một chú ong chăm chỉ.Một người phải quét tước cả nhà thật là quá mệt mỏi.Chân Minh Châu trong ngoài làm việc, Tiểu Hắc nhìn xuyên qua cửa sổ ngẫu nhiên sẽ nhìn thấy thân ảnh của Chân Minh Châu đi đi lại lại trên hành lang, tóc cô núi cao, để lộ góc nghiêng của gương mặt, nước da trắng nõn. Hắn cứ nhìn chằm chằm như vậy không hề chớp mắt.Chân Minh Châu vừa làm việc vừa cân nhắc vấn đề: Không biết làm thế nào xử lý thi thể của những người mặc áo đen bên ngoài.Càng suy nghĩ cô càng cảm thấy có rất nhiều việc cần xử lý, đúng là phiền phức.Chỉ là Chân Minh Châu không biết thi thể của nhóm người áo đen đó đã biến mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận