Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 367:
Chương 367:
Chân Minh Châu thấy Túc Ninh vẫn đứng đó ngây ngốc, vội vàng gọi: "Anh nhanh xuống đây đi, trời lạnh như vậy mà cứ đứng trên đó không sợ bị cảm sao."Khóe miệng Túc Ninh giật giật như muốn nói gì đó nhưng lại không thể thốt nên lời. Anh hít sâu một hơi rồi đi xuống nước, nước trong suối vô cùng ấm áp. Nhưng thật ra anh vốn không cảm thấy lạnh, nhìn thấy Chân Minh Châu thì cảm giác lạnh lẽo đã biến mất.Ngược lại anh còn cảm thấy cực kỳ nóng.Túc Ninh bước vào trong nước những lúc này trong đầu lại nghĩ, như thế có được tính là Tắm! Uyên! Ương hay không?Nhưng khi nhìn thấy bên cạnh còn có Tiểu Thạch Đầu thì lại cảm thấy quả nhiên bản thân mình suy nghĩ quá nhiều, con người sợ nhất là suy nghĩ viễn vong, anh cúi đầu nhìn dòng nước.Chân Minh Châu tò mò hỏi: "Suối nước nóng ở chỗ các anh có hình dạng như thế nào?"Túc Ninh: "Không tốt bằng nơi này, là suối nước nóng lộ thiên bình thường, chúng ta chỉ xem nó như một chỗ tắm rửa mà thôi."Chân Minh Châu: "..."Cô cho rằng, suối nước nóng ở cổ đại phải rất đặc biệt, thì ra không phải?Cô nói: "Đúng là chẳng có ý nghĩa gì cả."Túc Ninh nhướng mày cảm thấy khó hiểu.Sau đó lại nghe Chân Minh Châu nói: "Nơi này vốn là suối nước nóng nhỏ trong núi, rất đơn sơ nên trước kia cũng không có ai đến, gần đây mới được tu sửa nên mới có người đến. Nhưng chắc chắn mọi người vẫn thích tắm suối nước nóng trong nhà hơn. Loại hình suối nước nóng trong nhà có nhiều trò chơi hơn, ví dụ như cầu trượt."Tiểu Thạch Đầu gật đầu: "Hồ bơi có rất nhiều khu vui chơi dành cho trẻ em."Túc Ninh: "Tốt như vậy sao."Chân Minh Châu nhướng mày cười: "Có phải cảm thấy mình không đi là thiệt thòi rồi đúng không?"Túc Ninh nhìn Chân Minh Châu, ừ một tiếng. Chỉ mới ngâm mình một lát mà gương mặt của cô đã phiếm hồng, tựa như đóa hoa đào nở rộ, vô cùng xinh đẹp. Túc Ninh cảm thấy mình không thể rời mắt khỏi cô.Trên đời này không có cô gái nào xinh đẹp hơn cô cả."Chú Túc Ninh, chú nhìn đến nỗi chảy nước miếng kìa." Tiểu Thạch Đầu đột nhiên lên tiếng.Túc Ninh: "Đừng nói bậy."Tiểu Thạch Đầu không phục: "Rõ ràng là có, chú nhìn chằm chằm chị Chân."Chân Minh Châu ngạc nhiên nhìn về phía Túc Ninh, mặt Túc Ninh càng đỏ hơn...Chân Minh Châu bật cười.Sao người này còn dễ thẹn thùng hơn một cô gái như cô vậy. Chân Minh Châu suy nghĩ rồi nói: "Anh không quen tắm suối nước nóng phải không?"Sau đó lại bổ sung: "Không có thói quen tắm chung với con gái?"Túc Ninh: "Không phải là không quen, chỉ là chưa từng như vậy mà thôi."Chân Minh Châu chợt bừng tỉnh, cuối cùng cũng đã hiểu rõ vì lí do gì mà người này vẫn luôn không được tự nhiên.Cô bật cười, nói: "Anh đừng khẩn trương."Cô vốc nước tạt về phía anh, cười toe toét: "Về sau khi anh quen rồi thì sẽ dần ổn thôi."Túc Ninh nhìn Chân Minh Châu thầm nghĩ: sẽ không, sẽ không đâu.Anh nhìn Chân Minh Châu, đáp: "Tôi biết rồi."Đúng là nghĩ một đằng trả lời một nẻo.Nhưng anh vẫn nghiêm túc nói: "Không biết khi nào mới có thể thích ứng, nhưng tôi sẽ cố gắng."Chân Minh Châu bật cười, nói: "Anh thật kỳ lạ."Cô nhìn cảnh sắc trên núi, nói: "Đừng khẩn trương, vừa tắm suối nước nóng vừa ngắm tuyết đúng là quá tuyệt."Cô nỉ non: "Tôi cảm thấy mùa nào cũng đẹp, mỗi mùa đều có một nét đẹp riêng."Túc Ninh: "Đúng vậy."Tiểu Thạch Đầu đắc ý dào dạt, nói: "Mẹ em nói qua một thời gian nữa hết bận sẽ dẫn em đi trượt tuyết."Túc Ninh: "Trượt tuyết?"Anh nhướng mày, cảm thấy có chút khó hiểu.Tiểu Thạch Đầu nhìn chú Túc Ninh trước mặt mình, cảm thấy vô cùng phiền muộn. Chú ấy là người lớn nhưng lại không hiểu biết nhiều bằng một đứa bé như cậu, thật là ngốc nha.Tiểu Thạch Đầu còn nhỏ tuổi nhưng đã phải nhọc lòng vì chú Túc Ninh. Cậu nói: "Chú Túc Ninh, chú nên đọc nhiều sách hơn nha."Chân Minh Châu không nhịn được, suýt chút nữa đã cười thật to.Cô không thể ngờ Túc Ninh lại bị đầu củ cải nhỏ giáo dục, suy nghĩ một chút... đúng thật là buồn cười!Cô lại bật cười, nói: "Túc Ninh, hiện anh có cảm giác như thế nào."Túc Ninh sâu kín: "Phiền muộn."Chân Minh Châu càng cười dữ dội hơn, còn duỗi tay vỗ bả vai của Túc Ninh, nói: "Được rồi, tôi biết anh chưa trải qua việc đời, sau này chị đây sẽ dẫn theo anh đi thăm thú khắp nơi."Túc Ninh nhướng mày, nhìn bàn tay nhỏ nhắn của Chân Minh Châu đang đặt trên bả vai mình, cảm giác thật mềm mại. Túc Ninh cảm thấy tim mình đập rất nhanh, anh thấp giọng khẽ ho khan một tiếng, ở vị trí cô vừa đặt tay lên có cảm giác ngứa ngáy, cổ họng cũng ngứa ngáy... đến trái tim cũng vậy."Nói thế nào thì chúng ta cũng là đồng nghiệp, tôi không thể trơ mắt nhìn anh bị tiểu đậu đinh cười nhạo, vì thế khi nào có thời gian rãnh tôi sẽ dẫn anh đi học hỏi một chút. Như vậy anh cũng có thể ở trước mặt mấy bạn nhỏ mà diễu võ dương oai."Túc Ninh: "Ở trước mặt mấy bạn nhỏ diễu võ dương oai có mặt mũi lắm sao?"Chân Minh Châu càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười, không nhịn được lại bật cười to."Hình như không phải."Tiểu Thạch Đầu ở bên cạnh bổ sung: "Dĩ nhiên là không rồi, người lớn khoe khoang với trẻ con thì có lợi gì chứ."Tiểu gia hỏa nhìn Túc Ninh với ánh mắt đồng tình, ông chú này còn không bằng mình.Chân Minh Châu: "Ai ui, anh bị trẻ con chê cười kìa."Túc Ninh thấy cô vui vẻ như vậy, bản thân cũng không nhịn được mà vui lây, khóe môi chậm rãi cong lên.Anh nói: "Đúng vậy, tôi bị trẻ con chê cười, nhưng không phải cô muốn dẫn tôi đi tham quan nhiều nơi hay sao? Chỉ cần đi với cô thì tôi cảm thấy bị ghét bỏ không có gì là không tốt cả."Chân Minh Châu: "Hả?"Túc Ninh khẽ nói: "Tóm lại là tôi rất vui vẻ."Chân Minh Châu: "Tố chất tâm lý của anh rất tốt."Túc Ninh ừ một tiếng, nói: "Có thể ở bên cạnh cô thì bất cứ lúc nào tâm trạng của tôi cũng đều rất tốt."Lời này khiến Chân Minh Châu ngây ngẩn cả người, cô nhìn anh với ánh mắt nghi hoặc, lại nhìn thấy ánh mắt đầy ẩn ý của Túc Ninh.Anh nghiêm túc nhìn cô, nói: "Tôi rất vui vẻ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận