Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 55: Trò Chuyện Đêm Khuya 2

Chương 55: Trò Chuyện Đêm Khuya 2
Chương 55: Trò Chuyện Đêm Khuya 2
Đến nay, Chân Minh Châu vẫn là một truyền kỳ không thể phá vỡ ở cao trung.Cô đã dùng thực lực để chứng mình chỉ cần thi cử là cô sẽ gặp vận may.Anh chân thành nói với Chân Minh Châu: "Cô không nghĩ lại mua vé số nữa sao?"Ban đầu, chuyện trúng số chỉ có ba Chân biết, sau này lại có thêm Lâm Nghiên. Những người khác hoàn toàn không biết gì.Tuy nhiên, Chân Minh Châu cũng hiểu được những việc này không thể giấu được nhóm người Vu Thanh Hàn, bọn họ muốn điều tra cô là việc dễ như trở bàn tay.Cô nói: "Tôi không cần mua vé số, hiện tại nơi này chính là tấm vé số lớn nhất, làm người không thể quá tham lam."Lời này khiến Vu Thanh Hàn không gì để nói, cẩn thận nghĩ lại thì đạo lý này rất đúng.Anh cảm khái: "Thật ra cô biết đủ nên dễ cảm thấy hạnh phúc."Chân Minh Châu nhìn thẳng Vu Thanh Hàn, lên tiếng: "Giáo sư, anh nói thật với tôi đi, hồ sơ của tôi rất tỉ mỉ sao? Sẽ không ghi lại việc tôi khi còn bé đánh vỡ ly thủy tinh của chủ nhiệm lớp đúng không?"Vu Thanh Hàn bật cười: "Thì ra cô đã làm như vậy."Chân Minh Châu: "... Đương nhiên là không."Vu Thanh Hàn: "Có quỷ mới tin cô.""Cô yên tâm, ngoại trừ tôi và Thẩm Nham, những người khác đều không có quyền xem hồ sơ. Những người cấp bật cao hơn cũng không được, mỗi bộ phận đều có quy tắc làm việc riêng."Chân Minh Châu cảm khái: "Không nghĩ đến có một ngày hồ sơ của tôi lại trở nên quan trọng như vậy."Vu Thanh Hàn gật đầu, mỉm cười: "Đúng vậy, hồ sơ của cô ngoại trừ mang mệnh Âu hoàng thì những mặt khác đều rất bình thường, không so sánh được với người khác.Chân Minh Châu "hừ" một tiếng, tuy cô biết mình chỉ là người bình thường, nhưng bị nói thẳng ra vẫn cảm thấy rất buồn phiền.Vu Thanh Hàn: "Tôi sẽ nói sơ qua về nội dung cuộc họp với cô."Thật ra, trên lý thuyết bọn họ nên đi thủ đô mở họp, dù là anh hay Chân Minh Châu cũng cần mở cuộc họp chính thức để trình bày về tình hình vừa qua, nhưng hiện tại tình huống của bọn họ không thích hợp ra mặt. Hơn nữa, Chân Minh Châu không phải chuyên nghiệp, đột nhiên gặp phải vấn đề quá phức tạp khẳng định cô không thích ứng được.Vì thế, việc mở họp online một phần cũng là vì sự thoải mái của Chân Minh Châu.Mặc kệ cuộc họp của bọn họ kịch liệt, căng thẳng như thế nào, khi nói lại với Chân Minh Châu chỉ là giản lược qua.Lại nói tuy rằng homestay xuyên qua nhưng bọn họ cũng không dám đổi người.Trước kia ba Chân cũng chưa bao giờ gặp phải chuyện ly kì như vậy. Vì thế, nơi này không thể thiếu Chân Minh Châu.Chính vì vậy, với cương vị là phó phòng thuộc Phòng điều tra đặc biệt, Vu Thanh Hàn phải tạm gác những công việc khác lại, chuyên phụ trách việc này. Đương nhiên việc làm này cũng rất đáng giá.Anh nói: "Hiện tại chỉ là bước đầu, homestay vẫn là homestay, mặc kệ khách đến thuê trọ là ai, cô cũng đừng nghĩ quá nhiều."Chân Minh Châu gãi đầu: "Đây là ý gì?"Không thể chỉ nói điểm đơn giản?Vu Thanh Hàn thầm nghĩ: một người học văn như cô sao năng lực lý giải lại kém như vậy?Vu Thanh Hàn: "Ý là mặc kệ khách đến thuê trọ là người hiện đại hay cổ đại, đều là khách nên cô cứ phục vụ như bình thường. Nếu khách thuê đến từ cổ đại thì phải để họ quay lại cổ đại. Mặt khác, nếu có thu nhập thì đều là của cô. Cấp trên cũng không muốn thông qua homestay xuyên đến cổ đại để làm gì, hay mong muốn đạt được điều gì. Họ chỉ mong muốn xã hội ổn định, người dân có thể yên ổn sinh sống. Đây cũng chính là yêu cầu của quốc gia và là việc chúng ta phải làm."Hốc mắt Chân Minh Châu ửng đỏ, cô biết chính phủ khác với người thường như bọn họ, vĩnh viễn chỉ vì nhân dân.Một người dân bình thường như cô đều biết việc xuyên đến cổ đại sẽ có bao nhiêu "thu hoạch", không chỉ là tiền mà còn có rất nhiều tài nguyên quý giá.Thế nhưng, điều quốc gia mong muốn không phải là tiền tài mà là sự ổn định, là cuộc sống yên ổn của người dân.Cô gật đầu thật mạnh: "Tôi đã biết."Cô xoa nhẹ hai mắt: "Vậy tôi sẽ phát tài?"Vu Thanh Hàn: "Đúng không? Hiện tại tôi muốn ôm đùi cô còn kịp không?"Hốc mắt Chân Minh Châu hồng hồng, cười đáp: "Không còn kịp rồi."Vu Thanh Hàn: "Cô cũng đừng khoác lác, cô có thể đi ra ngoài sao? Chẳng lẽ trông cậy vào những người đến từ Mãnh Hổ Lĩnh, người nghèo nhiều hơn kẻ có tiền. Nếu không phải bị dồn vào bước đường cùng ai muốn đi vào Mãnh Hổ Lĩnh! Đừng mơ phát tài."Chân Minh Châu: "..." Lời này thật rất có đạo lý. Ôi! Giấc mộng làm giàu của cô."Tôi có thể đi xa một chút..." cô chỉ tay.Vu Thanh Hàn liếc mắt nhìn cô: "Cô có thể tự đảm bảo an toàn sao?"Anh cười như không cười: "Bên ngoài không đơn giản như cô nghĩ đâu. Thử nghĩ đến Tiểu Thạch Đầu gầy gò đói khát, A Cửu bị thương, hay người áo đen sẽ giết người... cô xác định là có thể sao?"Chân Minh Châu quyết đoán lắc đầu: "Tôi không kiếm tiền nữa, tôi ở lại làm người giữ cửa."Thật sự là một người rất thức thời.Rất nhanh cô lại hỏi: "Vậy giáo sư muốn lưu lại sao?"Vu Thanh Hàn gật đầu: "Trước kia do tôi sợ gây ra sự thay đổi nên mới quyết định ở lại trong thôn. Nhưng hiện tại, trời xui đất khiến như vậy nên tôi quyết định lưu lại đây, nếu có việc gì tôi cũng có thể giúp đỡ một chút. Như vậy cô cũng không quá luống cuống."Anh trêu chọc: "Tôi ở lại đây có thể không trả tiền sao?"Chân Minh Châu giả vờ tự hỏi, chỉ là không đến một giây đồng hồ liền bật cười: "Tôi là người thấy tiền sáng mắt sao?"Vu Thanh Hàn mỉm cười: "Đương nhiên không phải."Chân Minh Châu: "Tôi để lại cho anh một phòng ở phía đông, trên lầu; đúng lúc các thiết bị anh cần sử dụng cũng ở phía đông nên khá thuận tiện. Hiện tại, khách đến thuê trọ tôi đều sắp xếp họ ở phía tây, về sau cũng vậy."Vu Thanh Hàn: "Không thành vấn đề."Sau khi bàn bạc, Vu Thanh Hàn lại nghĩ đến cái gì, tiếp tục nói: "Phòng điều tra đặc biệt chuyên điều tra và giải quyết một số vấn đề không bình thường, nên không tránh khỏi sẽ có một số đồ vật kỳ lạ. Vì thế chúng ta có bộ phận đấu giá."Chân Minh Châu: "Cái gì?"Vu Thanh Hàn: "Chỉ cần không phải là bảo vật quốc gia, đồ vật cô thu được có thể bán đấu giá thông qua bộ phận này. Phí thủ tục là 40%. Cô đừng nghĩ 40% là rất nhiều, số tiền này đã bao gồm tiền thuế, hơn nữa sẽ không có ai điều tra xuất xứ của đồ vật, càng không có ai làm trò gian dối. Tính ra nơi này còn thích hợp hơn những nơi đấu giá bên ngoài."Chân Minh Châu: "A! Vậy bảo vật quốc gia hay các loại dược liệu quý hiếm thì sao?Vu Thanh Hàn mỉm cười: "Bộ phận đấu giá sẽ tự mua, đồ cổ sẽ giao cho bộ phận văn vật, còn dược liệu quý hiếm sẽ giao cho viện nghiên cứu có liên quan."Chân Minh Châu cuối cùng cũng hiểu rõ ràng, gật đầu: "Tôi hiểu rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận