Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 187:
Chương 187:
Từ lúc homestay khai trương, cô chỉ thu được một lần tiền thuê phòng, đó là khi nhóm người Vu Thanh Hàn đến đây lần đầu tiên, sau đó thì không còn thu được cái gọi là tiền thuê phòng chân chính nữa.Tuy rằng không thu được tiền thuê phòng, nhưng cô lại kiếm được nhiều tiền hơn so với việc cho thuê phòng bình thườngVì thế Chân Minh Châu chưa bao giờ tính toán chi li những việc nhỏ nhặt.Cô nói: "Ở một hai ngày hay ba ngày đều được, nhưng không thể ở đây cả đời đâu."Bạch Viễn cười, nói: "Điều này thì cô yên tâm, chúng tôi không hề có ý nghĩ như vậy."Chân Minh Châu: "Thật ra điều khiến tôi phiền muộn nhất là chuẩn bị cơm nước cho mọi người."Bạch Viễn lập tức hiểu ra, ông nói: "Để tôi giúp cô."Chân Minh Châu: "Như vậy cũng không được."Trời chưa tạnh mưa nên cô không thể đặt cơm hộp, chỉ có thể tự mình nấu cơm.Nhưng phải nấu cơm cho mười mấy người đàn ông, còn có mấy người Cốc gia, nếu gộp lại phải hơn hai mươi người. Việc chuẩn bị cơm cho nhiều người như vậy thật đúng là làm khó cô mà.Tuy rằng Chân Minh Châu thích nấu ăn, nhưng nấu ăn để tìm niềm vui cho bản thân thì được, còn nếu xem đây như công việc thì rất khó.Vì như vậy sẽ mất đi cảm giác vui vẻ.Chân Minh Châu lẩm bẩm: "Cũng không thể mỗi bữa ăn đều ăn sủi cảo, hoành thánh, hôm nay..."Bạch Viễn lập tức nói: "Thứ gọi là mì ăn liền rất ngon."Chân Minh Châu: "Món đó không có dinh dưỡng."Sau đó cô lại nói: "Nhưng nếu ăn một lần một ít thì không sao cả."Chân Minh Châu đến kho hàng, lần lượt bưng ra từng tô mì ăn liền loại to, lại lấy thịt đầu heo đã được đóng gói và hút chân không từ trong tủ lạnh ra, nói: "Tuy rằng mì ăn liền không có gì đặc biệt, nhưng tôi cho thêm thịt vào chắc sẽ không tồi."Chân Minh Châu lại tiếp tục lẩm bẩm: "Tôi có thể nấu thêm một nồi trứng gà, sau đó cho vào mỗi tô mì một cái trứng, như vậy là đã có thêm chút dinh dưỡng."Bạch Viễn nhìn cô, nhịn không được mỉm cười.Chân Minh Châu vừa xoay đầu lại liền nhìn thấy ông cười, tò mò hỏi: "Ông cười cái gì vậy? Nụ cười trông rất kỳ quái."Bạch Viễn: "Tôi cảm thấy bà chủ quả thật rất đáng yêu."Chân Minh Châu nhướng mày, kiêu ngạo nói: "Điều này còn cần ông phải nói sao? Tôi đã sớm biết mình là một người rất đáng yêu."Bạch Viễn mỉm cười gật đầu, thầm nghĩ đến dáng vẻ kiêu ngạo này cũng thật đáng yêu.Ông nói: "Nếu cô là con gái của gia đình bình thường thì số người đến cầu hôn nhất định sẽ đập vỡ cửa nhà cô mất."Chân Minh Châu: "Sao lại nói đến việc này? Việc tôi có đáng yêu không không hề liên quan đến việc người khác có đến cầu hôn tôi hay không. Giá trị con người tôi không thể hiện ở mặt này. Bạch tiên sinh à, ông phải cố gắng thay đổi tư tưởng một chút nha."Bạch Viễn gật đầu: "Đúng vậy."Ông nói thêm: "Nếu sau này còn có cơ hội mong cô chỉ điểm nhiều hơn."Chân Minh Châu: "Điều này rất khó nói."Hai người đang chuẩn bị "thức ăn" liền thấy một cái đầu nhỏ nhấp nhô ngoài cửa nhà bếp.Chân Minh Châu quay đầu lại liền nhìn thấy Lan ca nhi, cô cười hỏi: "Sao Lan ca nhi lại xuống dưới đây?"Lan ca nhi chỉ chỉ ngón tay: "Em muốn hỏi một chút."Gương mặt cậu bé đỏ bừng: "Ở đây còn một cái nhà xí nào khác không."Chân Minh Châu cảm thấy mông lung.Nhưng sau đó cô lập tức hiểu ra, liền nói: "Thì ra em muốn đi nhà vệ sinh, để chị dẫn em đến nhà vệ sinh ở phòng dành cho khách."Lan ca nhi nhanh lắc đầu, nói: "Không phải là em, là chị hai."Giọng cậu non nớt: "Chị cả chiếm mất nhà xí, chị hai không nhịn được."Chân Minh Châu: "À, chị biết rồi."Chân Minh Châu quay đầu nói với Bạch Viễn: "Làm phiền ông giúp tôi ở đây trông chừng một chút, tôi lên lầu rồi sẽ xuống ngay."Bạch Viễn mỉm cười gật đầu, ông phát hiện bà chủ kiên nhẫn với trẻ con hơn với người lớn. Nhưng chỉ cần cô đều đối xử tốt với bọn họ là được. Nói thật ra thì bọn họ cũng chỉ là "những vị khách không mời mà đến", nhưng bà chủ chưa hề oán giận mà vẫn cho bọn họ ở lại đây.Thậm chí đến thành phần nguy hiểm như Túc Ninh cô ấy vẫn giữ ở lại, hơn nữa còn điều trị vết thương cho hắn. Như vậy có thể thấy được cô ấy là người ngay thẳng lại rất lương thiện.Bạch Viễn đã nhìn ra điện hạ nhà ông yêu thích bà chủ, nhưng bọn họ đều biết chuyện này không có khả năng.Đôi khi không dễ gì có thể gặp được người mình thích, nhưng để gặp được người mình thích mà người đó cũng thích mình thì càng khó hơn. Bà chủ không có ý gì với điện hạ nhà ông cả.Đoạn tình cảm như vậy Bạch Viễn cũng đã từng trải qua. Khi nhìn thấy thái độ của bà chủ, khó tránh khỏi có chút đồng cảm với Cửu hoàng tử vì bản thân ông cũng từng như vậy.Nhưng rất nhanh Bạch Viễn đã bình tâm lại.Ngàn lời nói cuối cùng cũng chỉ có một câu: Cô ấy không giống với bọn họ.Vì thế Nguyên Tuấn cũng quyết định im lặng, hắn không cần suy nghĩ quá nhiều khiến bản thân thêm rối rắm.Chuyện này thật sự là không cần thiết.Nếu có thời gian thì nên ra sức học tập, để khi rời đi lại có thêm nhiều kỹ năng khác.Bọn họ may mắn đến được nơi này nên có cơ hội để học tập nhiều thứ khác nhau, đây là chuyện tốt mà những người khác muốn cũng không được. Nghĩ như vậy Bạch Viễn liền cảm thấy thật ra Cốc Chi Tề cũng rất may mắn.Bà chủ rất thích đồ thêu của Vương thị, cũng chính vì đồ thêu mà tạm thời bọn họ vẫn chưa thể rời đi.Vì chưa thể rời đi nên Cốc Chi Tề vẫn tiếp tục ở lại đây. Trước kia Chân Minh Châu hạn chế Cốc gia tiếp xúc với nhiều đồ vật, ông biết được việc này trong lúc trò chuyện với Cốc Chi Tề. Tuy nhiên sau đó mọi chuyện lại khác.Hôm qua, vô tình Lan ca nhi không cẩn thận đã bật ti vi lên.Lúc đó bà chủ không hề hoảng loạn hay có bất kỳ phản ứng gì khác lạ, ngược lại là để bọn nhỏ tiếp tục xem.Có thể thấy được nếu là ý trời, thì bà chủ sẽ thuận theo tự nhiên mà không cản trở.Cô ấy là người thuận theo tự nhiên, mà đương nhiên có người đầu tiên thì sẽ có người thứ hai, chắc hẳn về sau Cốc Chi Tề sẽ có nhiều cơ hội tiếp xúc với những thứ khác. Chỉ cần hắn dụng tâm sẽ đạt được thành tựu nhất định. Không nhất định học tập là chỉ làm thơ, viết văn, mà những phương diện khác cũng rất cần thiết.Giống bộ phim [Cảnh sát trưởng Mèo Đen], nếu những người làm bộ khoái xem được bộ phim này sẽ không có thu hoạch gì sao?Suy nghĩa đến đây thì Bạch Viễn cảm thấy Cốc Chi Tề vô cùng may mắn.Ông rũ mắt, âm thầm quyết định kéo Cốc Chi Tề về phe bọn họ, một cơ hội tốt như vậy nếu không biết nắm bắt thì đúng là có lỗi với bản thân mình. Ông không có thời gian cũng như cơ hội lưu lại đây nhưng Cốc Chi Tề thì có.Bạch Viễn nhìn về phía cầu thang, trên mặt lộ ra nụ cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận