Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 57: Trò Chuyện Đêm Khuya 4

Chương 57: Trò Chuyện Đêm Khuya 4
Chương 57: Trò Chuyện Đêm Khuya 4
Đến khi mặt trời chiếu đến mông Chân Minh Châu mới lười biếng duỗi eo rời giường, thời điểm cô đi xuống lầu tình cờ Vu Thanh Hàn cũng vừa thức dậy.Chân Minh Châu xoa huyệt thái dương nỉ non: "Sau này không thể ngủ như vậy, thật sự đau đầu."Vu Thanh Hàn cười nhạo: "Vậy mà tối qua cô còn không chịu nghỉ ngơi."Chân Minh Châu: "Tối hôm qua không buồn ngủ nha."Hai người cùng ăn "cơm trưa sớm." Sau đó Chân Minh Châu mang đồ ăn qua cho A Cửu, người này cũng vừa ngủ một giấc, còn ngủ muộn hơn Chân Minh Châu.Chân Minh Châu thấy dáng vẻ mơ màng của hắn đành tạm thời dẹp bỏ ý định hỏi thăm tin tức.Mặc dù, Chân Minh Châu không thu hoạch được gì, nhưng không phải cô không có việc để làm. Hôm qua cô đã nói với Lâm Nghiên là sẽ gửi thức ăn ngon cho cô ấy. Chân Minh Châu là động vật ăn thịt điển hình, cô có thể thiếu rau nhưng không thể không ăn thịt.Vì thế, cô không thể không mua thịt heo trong thôn. Cô tự làm lạp xưởng, cho vào nước luộc, sau đó cắt ra thành từng miếng đem chưng, ăn ngon vô cùng.Hơn nữa cô cũng đã nói là sẽ làm bánh sinh nhật cho Lâm Nghiên.Vu Thanh Hàn thấy cô bận rộn trong bếp liền hỏi: "Cô đang làm gì vậy?"Chân Minh Châu: "Làm bánh kem."Vu Thanh Hàn mỉm cười: "Sao cô lại biết tôi thích ăn bánh kem?"Mặt Chân Minh Châu dại ra.Nàng chớp chớp mắt, cất giọng thanh thuý: "Đừng có nằm mơ, không phải cho anh."Vu Thanh Hàn: "Thật vô tình." Anh im lặng một chút đột nhiên lên tiếng: "Cô còn nhớ ngày hôm qua không?"Chân Minh Châu thắc mắc: "Cái gì?"Vu Thanh Hàn tựa người vào bệ bếp: "Hôm qua, lúc chúng ta ở bên ngoài đánh nhau với người áo đen, cách đó không xa có một bụi dâu tây."Hai mắt Chân Minh Châu sáng rực lên, lập tức hiểu ý của Vu Thanh Hàn, cao hứng nói: "Thật là tốt quá."Cô nảy ra một ý xấu: "Chạng vạng, chúng ta đẩy tên áo đen ra khỏi cổng, như vậy bên ngoài chính là cổ đại, đến lúc đó chúng ta hái dâu tây về làm bánh kem dâu tây."Vu Thanh Hàn híp mắt, Chân Minh Châu lập tức hiểu ý: "Sẽ chia cho anh."Vu Thanh Hàn: "Thành giao, tôi sẽ xử lý dâu tây."Tuy rằng bọn họ có thể mua trái cây bên ngoài, nhưng có thể so sánh được với dâu tây dại ở cổ đại sao?Đương nhiên là không.Hai người xác nhận qua ánh mắt, Chân Minh Châu lên tiếng: "Tôi sẽ chuẩn bị cái khác."Không nhất định dâu tây dại ở cổ đại ăn ngon, nhưng lại đủ hiếm lạ.Vu Thanh Hàn: "Tôi không biết nhiều về việc làm bánh kem, nhưng hiện tại khá nhàn rỗi nên tôi đi hỏi chuyện tên áo đen kia một chút."Chân Minh Châu: "Tôi nghĩ anh không có hứng thú với bối cảnh của người đó."Vu Thanh Hàn: "Tôi đúng là không có hứng thú, chuyện của người cổ đại thì có quan hệ gì với người hiện đại như tôi? Nhưng tôi đã nghĩ qua, tiền của A Cửu vẫn phải kiếm, nếu không việc cậu ấy ăn uống rồi còn chữa bệnh ở đây chẳng lẽ đều miễn phí? Chúng ta phục vụ không tồi, không chỉ ăn uống mà còn cho cậu ấy xem phim, nếu không vét sạch túi thì không thể để cậu ấy đi."Chân Minh Châu: "..." Một người cổ đại xuyên đến hiện đại từ lúc còn nằm trong tã lót, lại không biết xấu hổ nói mình không phải người cổ đại.Vu Thanh Hàn nói tiếp: "Đầu tiên tôi sẽ đem những thông tin hỏi được bán cho A Cửu. Cậu ấy không có tiền cũng chẳng sao, nếu có người đến cứu hắn tôi sẽ bán cho người đó, nếu không có thì tôi sẽ lưu thông tin này lại, biết đâu một ngày nào đó cậu ấy sẽ quay lại nơi này. Tôi tin cậu ấy nhất định muốn biết đáp án. Nếu cậu ấy không quay lại hoặc không có cơ hội quay lại thì coi như chúng ta chỉ mất một chút thời gian thôi, cũng không vất vả. Vì thế, việc tìm hiểu tin tức này vẫn đáng giá."Chân Minh Châu cảm thấy buồn bực: "Vấn đề là nếu A Cửu tiêu tiền thì cũng là của tôi, anh sốt ruột cái gì chứ?"Vu Thanh Hàn cười, giải thích thắc mắc của cô: "Tiền và đồ vật bọn họ đưa cô không xài được, nhưng cô phải cung cấp nhu yếu phẩm cho họ. Do đó, nếu muốn kiếm tiền cô có thể bán cho bộ phận đấu giá. Vậy không tốt sao?"Dáng vẻ anh trông lười biếng nhưng ánh mắt lại chân thành: "Cô có biết hàng năm chỗ chúng ta quyên góp cho các cơ quan nghiên cứu khoa học lớn bao nhiêu tiền không? Mặc dù, chúng ta không thể phát minh ra các kỹ thuật tiên tiến nhất nhưng có thể ủng hộ về mặt tài chính. Vì thế nếu có thể kiếm tiền, tôi nhất định không bỏ qua."Chân Minh Châu giơ ngón tay cái lên.Vu Thanh Hàn mỉm cười: "Hơn nữa, nếu có nguồn thu vào thì tiền thưởng của tôi cũng nhiều hơn, tiền lương của tôi rất cao đó."Chân Minh Châu đột nhiên chồm đến trước mặt anh: "Lương của anh bao nhiêu?"Vu Thanh Hàn ho khan một tiếng, nhìn về phía Chân Minh Châu, hỏi: "Cô hỏi tôi vấn đề riêng tư như vậy sao?"Anh lui về sau một bước, lời lẽ chính đáng: "Tôi đi kiếm tiền cho cô."Anh nói chuyện càng thêm hợp lý hợp tình: "Dù bán đấu giá sẽ trừ đi 40% thì cô vẫn được phần nhiều hơn. Tôi đây là kiếm tiền cho tôi. Cô nhìn xem tôi đây cũng là vì kiếm chút tiền thuê nhà và tiền cơm, như vậy chưa đủ tận tâm sao?"Nói xong anh liền nhanh chóng rời đi.Đầu Chân Minh Châu đầy vạch đen: "Tôi vốn cũng đâu muốn thu tiền thuê nhà cùng tiền cơm của anh."Chỉ là bước chân Vu Thanh Hàn ngày càng nhanh.Tiền lương đương nhiên là không thể nói với cô! Nghĩ cũng đừng nghĩ.Chân Minh Châu bĩu môi: "Người này làm sao vậy?"Dứt lời cô liền nhớ lại dáng vẻ của anh khi dạy học ở trường đại học, thế nhưng đến một điểm nhỏ cũng không thể nhớ nổi.Quả nhiên, nhìn người không thể nhìn bề ngoài. Thậm chí cô còn muốn liên hệ với sinh viên của anh hỏi xem: Đây mới là dáng vẻ thật sự của anh, chỉ là anh che giấu quá sâu, hay là những lời đồn từ khoa Y học lâm sàng quá mức cứng nhắc.Khi ở chung với người này mới biết là khác xa với tưởng tượng.Vốn dĩ, cô cảm thấy giáo sư Vu là một người bên ngoài nho nhã, bên trong nghiêm khắc. Chỉ là đã quen thuộc với anh mới biết suy nghĩ của mình hoàn toàn sai.Ít nhất, nghiêm khắc và nội liễm không thích hợp để dùng khi nói về anh.Người này rất hướng ngoại.Tuy nhiên, đừng nhìn anh không đáng tin cậy, nhưng lại mang đến cho người khác cảm giác an toàn.Nghĩ đến đây Chân Minh Châu nhún vai bật cười, tự nhiên cô lại nghĩ đến giáo sư làm gì không biết, đúng là không có việc gì làm."Chân Minh Châu, có phải cô muốn trồng rau ở phía bên kia không?" Vu Thanh Hàn từ ngoài sân hỏi vọng vào.Chân Minh Châu gật đầu: "Đúng vậy."Vu Thanh Hàn lại hỏi: "Cô định trồng loại rau gì?"Chân Minh Châu: "Cũng không biết tình huống bên kia như thế nào, tôi định mở một vườn rau nhỏ trồng các loại như cà chua, dưa chuột, ớt gì đó thử xem."Cô nghi hoặc: "Sao vậy?"Vu Thanh Hàn tươi cười hớn hở: "Việc trồng trọt không phải cần khai hoang đất sao? Việc này cũng không thể trông cậy vào nhóm người thôn trưởng cùng Trương Vũ, nhưng chúng ta có sức lao động miễn phí."Chân Minh Châu: "???" Nhưng rất nhanh cô đã hiểu ý anh: "Người áo đen"Vu Thanh Hàn búng tay, mỉm cười: "Không tồi đúng không?"Chân Minh Châu không ngừng gật đầu. Mặc dù, cô muốn tự mình trồng rau, nhưng nếu có người giúp đỡ làm những việc nặng nhọc thì thật tốt nha.Chân Minh Châu: "Chủ ý này không tồi."Vu Thanh Hàn: "Được rồi, để tôi thẩm vấn hắn trước sau đó bắt hắn làm việc."Tên đó suýt nữa đã giết bọn họ, nếu không làm công cho họ tám đến mười năm thì đừng mong rời khỏi.Anh ngâm nga một ca khúc rồi rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận