Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 158:

Chương 158:
Chương 158:
Nguyên Tuấn đi đến trước cửa phòng Túc Ninh, gõ cửa: "Túc Ninh, là tôi, A Cửu đây..."Túc Ninh: Cậu là Cửu hoàng tử, sao lại hành động như thể chúng ta rất quen thuộc với nhau vậy.Vì vậy, tư liệu của tổ chức cũng không phải chính xác trăm phần trăm. Lúc trước, trong hồ sơ của tổ chức đánh giá Cửu hoàng tử là một người: Nội liễm, văn nhã, ít nói.Cha mẹ ơi... Ai có thể nói cho hắn biết người đứng bên ngoài cửa thật đúng là Cửu hoàng tử sao? Nói ra sẽ có người tin sao?Như vậy mà là ít nói sao?Nếu Cửu hoàng tử được xem là ít nói thì hắn chính là người câm.Nếu người này được xem là nội liễm văn nhã, thì hắn có thể tự xưng mình là người nho nhã quân tử?Dùng một câu nói để nói về người đàn ông này là: Thật thái quá!Đúng là lời đồn đãi nhảm nhí, Cửu hoàng tử căn bản không phải người đứng đắn văn nhã gì cả."Túc Ninh, anh mở cửa ra, tôi biết anh đang ở trong phòng, anh không cần tránh né tôi."A Cửu vẫn liên tục kêu cửa, Túc Ninh xoa huyệt thái dương, cảm thấy vô cùng sầu não, cuối cùng đành lên tiếng: "Cửa không khóa."Hắn chưa bao giờ khóa cửa, dù sao đây cũng không phải nhà hắn, hơn nữa hắn cũng tin tưởng bà chủ nên không cần khoá cửa, như vậy cũng thuận tiện hơn rất nhiều.Quả nhiên vừa nghe thấy những lời Túc Ninh nói, Nguyên Tuấn trực tiếp dẫn Trương Lực đi vào.Vừa vào cửa liền mở to mắt, kinh ngạc nói: "Anh không xem ti vi sao?"Nguyên Tuấn lấy dáng vẻ một lời khó nói hết nhìn Túc Ninh, nói: "Mấy người bị thủ lĩnh huấn luyện đến ngốc rồi sao? Đến hưởng thụ cũng không biết, xem ti vi hay biết mấy."Hắn tự nhiên đặt mông ngồi xuống, sau đó bật ti vi lên, hắn xem nơi này không khác gì nhà mình."Sailor Moon... Biến hình!"A Cửu yên lặng nghiêng đầu nhìn Túc Ninh, ý vị thâm trường: "Không nghĩ đến anh thích xem thể loại phim này."Túc Ninh hít sâu một hơi, nói: "Cậu có chuyện gì thì nói, không có thì ra ngoài, đừng ở đây làm phiền tôi."A Cửu mỉm cười: "Thật lãnh khốc, không phải tôi đang muốn tìm anh để tâm sự sao? Lúc ấy anh bị thương nghiêm trọng như vậy có làm xét nghiệm máu và nước tiểu không?"Túc Ninh cạn lời.Hắn ngẩng đầu nhìn A Cửu: "Cậu là hoàng tử, khẳng định là bản thân cảm thấy có hứng thú với những thứ này sao?"Cửu hoàng tử gật đầu: "Đương nhiên là cảm thấy hứng thú. Làm người cần duy trì lòng hiếu kỳ với mọi sự vật, sự việc mới kéo dài được tuổi trẻ."Túc Ninh cũng chỉ biết im lặng.Cửu hoàng tử nhìn Túc Ninh, đột nhiên nói: "Cha mẹ thân sinh của anh là ai? Sao tôi cảm thấy bà chủ nói đúng, gương mặt hai chúng ta hình như có nét giống nhau."Túc Ninh: "Tôi không hề cảm thấy vậy."Cửu hoàng tử: "Chắc chắn là có ẩn tình gì đó? Bà chủ sẽ không gạt người?"Bọn họ hẳn là có quan hệ thân thích.Túc Ninh: "Nếu tôi không nói có phải cậu sẽ không chịu đi?"A Cửu lập tức bày ra dáng vẻ lưu manh, nói: "Nếu anh không nói cho tôi biết, tôi không những không rời đi mà còn ở chỗ này nói chuyện với anh cả đêm. Tôi nhất định phải thuyết phục được anh."Túc Ninh: "..." Chết tiệt thật.Hắn thật sự ghét bỏ Cửu hoàng tử, sao trong hoàng cung có thể dạy dỗ ra một người như vậy.Túc Ninh: "Cha tôi tên Tô Nguyên Kỳ, mẹ là An Ninh công chúa. Tính ra thì chúng ta xem như cũng có quan hệ họ hàng?"A Cửu: "!!!"Quả nhiên bà chủ nói không có sai, đúng là có quan hệ họ hàng.Nói như vậy, bọn họ là... anh em họ.A Cửu: "Không nghĩ đến anh lại là anh họ của tôi."Túc Ninh: "Tôi không muốn nghe thấy những lời này, mẹ tôi không có bất kỳ quan hệ gì với hoàng thấy cả."A Cửu: "Ồ ồ."Hắn đột nhiên nghĩ đến một việc: "Bọn họ bị tổ chức sát thủ hại chết, nên anh muốn báo thù cho bọn họ sao?"Túc Ninh ừ một tiếng, nói: "Tôi đã giải thích nghi hoặc của cậu, bây giờ cậu có thể đi được rồi."A Cửu: "Vì sao tổ chức sát thủ lại..."Túc Ninh: "Nếu cậu không đi tôi sẽ không khách khí, tôi đã giải thích nghi hoặc của cậu rồi, cậu còn muốn thế nào."A Cửu: "... Tôi đi là được."Khi ra đến cửa, hắn lại cảm khái: "Tính tình thật kém, nếu hắn không phải anh họ ta, ta còn muốn ở lại thêm chút nữa."Trương Lực: Hắn có thể hiểu được vì sao Túc Ninh lại câm nín, ngài tạm tha cho người ta đi.A Cửu đứng dưới mái hiên lẩm bẩm, Chân Minh Châu ghé vào cửa sổ trên lầu nhìn bọn họ một lúc lâu rồi rụt đầu về.Quả nhiên là có chuyện xưa.Như vậy xem ra những vị khách đầu tiên đến đây mới thật sự là dân chúng bình thường cần sự giúp đỡ, còn những người khác đều có chuyện xưa.Cô quay về ngồi dựa vào sô pha, tiếp tục ghi chép lại tình huống của bọn họ, thoạt nhìn Chân Minh Châu có vẻ là người tuỳ tiện, nhưng lại khá tinh tế.Mỗi người đến đây cô đều ghi chép lại kỹ càng tỉ mỉ; từ tính cách đến những sự việc liên quan đến bọn họ.Rất khó nói những thứ này có hữu ích hay không, nhưng Chân Minh Châu vẫn muốn cẩn thận ghi chép lại.Ai biết được đến một lúc nào đó sẽ cần dùng đến.Chân Minh Châu đã hoàn thành phần ghi chép hôm nay, cảm thấy nội dung quả nhiên rất nhiều.Dù sao hôm nay cũng đã làm rất nhiều việc.Bên ngoài cửa sổ chỉ còn lất phất một vài bông tuyết, thấy tuyết sắp tạnh nên Chân Minh Châu nghĩ ngày mai sẽ đặt gà rán cho A Cửu. Cô đúng là người tốt nhất thiên hạ, lo lắng cả đến việc ăn uống của những người này.Chỉ là khi nghĩ đến việc này Chân Minh Châu lại bật cười một mình, nhờ việc ăn uống của nhóm người A Cửu đã giúp cô kiếm được rất nhiều tiền.Như hiện tại tuy rằng A Cửu liệt kê danh sách những thứ bọn họ muốn đều là đồ vật không đáng tiền, nhưng những thứ mà Chân Minh Châu trao đổi với bọn họ lại rất đáng giá. Đương nhiên vì hoàn cảnh hoàn toàn khác nhau nên cả hai bên đều rất vui mừng.Chân Minh Châu miên man suy nghĩ trong chốc lát, cảm thấy có chút mệt mỏi liền trực tiếp bò lên giường. Thật ra thường xuyên không có mạng internet cũng có cái lợi, cô làm việc và nghỉ ngơi khoa học hơn so với trước kia, tinh thần cũng thoải mái hơn nhiều.Có thể nói giấc ngủ rất quan trọng.Ngủ sớm dậy sớm rất tốt cho thân thể.Chân Minh Châu có thể ngủ sớm, nhưng những người khác thì không.Đầu tiên chính là Cốc gia. Bọn họ không thể tưởng tượng được ở nơi này có thể gặp được hoàng tử. Có thể là do hai vợ chồng quá khiếp sợ nên ba đứa bé cũng không dám nói chuyện lớn tiếng.Tiểu Hồng nhỏ giọng hỏi: "Mẹ, chúng ta lại phải lên đường sao?"Vương thị cúi đầu nhìn dáng vẻ bàng hoàng của con gái, lập tức lắc đầu nói: "Không phải."Cô ấy hiểu được những gian khổ phải trải qua khi trốn chạy, liền nói: "Không phải, chỉ là cha mẹ quá khiếp sợ, không nghĩ đến lại có thể gặp được những người thân phận sang quý ở đây. Nhưng thật ra bọn họ sẽ không ảnh hưởng đến chúng ta."Cốc Chi Tề gật đầu: "Các con không cần lo lắng, chúng ta cứ sinh hoạt như bình thường, nhưng tốt nhất là không nên đi ra ngoài, cẩn thận va chạm quý nhân, chọc bọn họ không vui."Mấy đứa bé liền ngoan ngoãn gật đầu, Lan ca nhi còn nói: "Vốn dĩ chúng ta cũng rất ít đi ra ngoài."Cốc Chi Tề mỉm cười: "Con hiểu chuyện nhất."Lan ca nhi có chút kiêu ngạo.Nghĩ đến buổi tối làm việc cũng không dễ dàng, nên bọn họ đều rửa mặt rồi nhanh chóng lên giường. Dù vẫn còn chút lo lắng, nhưng đã rất nhanh tiến vào mộng đẹp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận