Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 203:

Chương 203:
Chương 203:
Trước đây Túc Ninh cố gắng sống sót là vì báo thù.Hiện tại hắn muốn có một cơ thể khỏe mạnh là vì mong muốn bản thân mình có đủ năng lực để bảo vệ Chân Minh Châu.Mặc dù cô hoàn toàn không cần, nhưng Túc Ninh lại hy vọng mình có thể làm được một chuyện gì đó.Đương nhiên là hắn cũng không nói những lời này với Chân Minh Châu.Hắn nhìn cô, nói: "Lần này tôi nhất định sẽ nghỉ ngơi thật tốt."Chân Minh Châu gật đầu.Thật ra cô có hơi tò mò, bèn kéo ghế dựa qua ngồi bên cạnh Túc Ninh, hỏi: "Làm sao anh có thể chạy thoát đến nơi này? Nghe nói kiểm tra hộ tịch rất nghiêm khắc. Hơn nữa anh lại bị thương rất nặng."Cô thật sự có chút tò mò nhaTúc Ninh cười: "Luật lệ thường chỉ áp dụng với những ai tuân thủ luật lệ. Những người như chúng tôi thường không tuân theo luật nên có những cách làm riêng. Thật ra rất đơn giản, trong tay tôi có hộ tịch giả. Mặt khác tôi sẽ đi những con đường vắng vẻ, những sát thủ như chúng tôi rất am hiểu cách sinh hoạt ở những nơi hoang dã."Chân Minh Châu: "Thì ra là như vậy."Túc Ninh giải thích cặn kẽ: "Trên cơ bản, hiện tại các tỉnh được phân theo khu vực, chỉ ở những điểm ra vào thành mới tiến hành kiểm tra nghiêm ngặt, nếu tôi không vào thành thì việc đi lại rất dễ dàng. Hơn nữa, địa hình bốn tỉnh Trung bộ tương đối bằng phẳng, nên không có chuyện không vào thành thì không còn đường khác để đi, đây là một ưu điểm rất lớn của nơi này. Nếu đi đến khu vực Tây Nam thì hoàn toàn khác, vì địa hình trắc trở nên chỉ vào thành mới có thể đi tiếp được. Do đó có thể nói dù tôi không quen biết cô, nếu muốn chạy trốn thì bên này cũng sẽ là sự lựa chọn duy nhất của tôi."Chân Minh Châu: "Thì ra là thế.""Nhưng không phải anh có hộ tịch giả sao? Nếu đã như vậy thì cứ trực tiếp vào thành là được mà."Túc Ninh lắc đầu: "Cũng không thể nói như vậy, thêm một chuyện chi bằng bớt đi một chuyện. Đó là hộ tịch giả, rất khó nói có thể bị phát hiện hay không. Ví dụ như tôi là một người đàn ông đơn độc hành tẩu, dáng vẻ bên ngoài lại không phải kiểu người hào hoa phong nhã yếu ớt nên dễ khiến một số người cảnh giác hơn.""Thật ra tổ chức có cao thủ chuyên làm giả những thứ như hộ tịch. Hắn phụ trách công việc này và kỹ thuật rất tốt. Chẳng qua, ba năm trước người này đã bị nổ chết."Chân Minh Châu trừng to mắt: "Bị nổ chết?"Túc Ninh gật đầu, nói: "Đúng vậy, người nọ một lòng muốn luyện đan, kết quả lò luyện đan phát nổ khiến hắn cùng sáu bảy người đồ đệ đều bị nổ chết. Cũng vì người đó và đồ đệ của hắn đều đi đời nhà ma nên không còn ai có thể làm giả hộ tịch gây rối loạn một thời gian dài. Thế nhưng sau đó cũng tìm được người tiếp nhận việc này. Chỉ tiếc là tay nghề chỉ ở mức bình thường nên vì để đảm bảo an toàn, nếu không cần thiết thì chúng tôi đều hạn chế dùng đến nó. Tất nhiên, bây giờ thì không cần nữa."Chân Minh Châu: Quả nhiên luyện đan hại người.Chỉ là... Chân Minh Châu như có một ý tưởng xẹt qua trong đầu, có điều nó xuất hiện quá nhanh nên cô không thể bắt kịp. Nhưng cô luôn cảm thấy dường như mình đã biết được một chuyện gì đó.Chân Minh Châu gãi gãi đầu.Túc Ninh: "Có phải những chuyện tôi nói rất nhàm chán đúng không?"Chân Minh Châu lắc đầu: "Không phải, thật ra tôi rất thích nghe. Tôi không hiểu gì về Túc triều nhưng khi nghe anh nói liền cảm thấy mình đã biết thêm được chút ít."Túc Ninh cười: "Rõ ràng là tôi đang nói về tổ chức sát thủ."Chân Minh Châu: "Nhưng tôi cũng có thể thông qua những câu chuyện xảy ra ở tổ chức sát thủ, Lý gia thôn, Thạch gia thôn và làng chài nhỏ... dần dần biết được nhiều hơn Túc triều là một nơi như thế nào."Túc Ninh: "Cô nói cũng có lý."Hắn nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nói: "Trời đầy mây, có lẽ lại sắp mưa. Không biết liệu lần này có thêm vị khách nào đến đây không."Chân Minh Châu nhướng mày, nói: "Anh biết sao?"Túc Ninh gật đầu: "Trời mưa thì khách trọ mới có thể đến được nơi này."Chân Minh Châu: "Anh thật nhạy bén đó."Trong số những vị khách trọ ở đây thì có thể nói Túc Ninh là người nhạy bén nhất.Điển hình như vợ chồng Cốc Chi Tề, đến tận bây giờ bọn họ cũng không biết sự xuất hiện của nơi này có liên quan đến trời mưa. Đương nhiên, cũng bởi vì bọn họ chỉ ở trong nhà nên rất dễ bị che mắt. Bất kể trời mưa hay không mưa thì nào nơi này cũng có nhiều người ra vào, nên bọn họ cũng không suy nghĩ nhiều lắm.Nhưng người như Túc Ninh vốn dĩ rất nhạy bén, còn Trương Lực phát hiện ra chuyện này là vì hắn luôn quan sát nơi này.Chính thân phận của bọn họ đã giúp họ có thể phát hiện manh mối chỉ trong thời gian ngắn."Chỉ khi trời mưa thì nơi này mới có khách đến."Chân Minh Châu gật đầu, nói: "Đúng vậy."Túc Ninh: "Bởi vì chỉ khi trời mưa, homestay Xuân Sơn mới có thể xuất hiện ở Mãnh Hổ Lĩnh."Chân Minh Châu: "Lại bị anh đoán đúng rồi."Túc Ninh mỉm cười: "Thật ra ngày ấy tôi đã đến Mãnh Hổ Lĩnh nửa ngày nhưng không tìm được quán trọ Xuân Sơn, nhưng khi trời đổ mưa thì toà nhà bỗng nhiên xuất hiện ở bãi đấy trống."Chân Minh Châu không hề có dáng vẻ của một người bị vạch trần bí mật, ngược lại nói: "Anh thật may mắn khi có thể tận mắt chứng kiến được một kỳ tích."Túc Ninh bật cười, nhưng lại phải nhanh chóng dùng tay đè miệng vết thương lại.Chân Minh Châu cảm thấy bất đắc dĩ: "Anh đừng cười nữa, không nhìn thấy hiện tại mình đã thành ra thế nào sao."Một lát sau cô lại nói: "Tôi cảm thấy anh không phải là một người thích cười."Nhưng nghĩ lại thì không cảm thấy có gì kỳ quái, trước kia Túc Ninh chưa báo được thù nên trong lòng luôn bị đè nén, khó tránh khỏi chuyện mặt mày lúc nào cũng nghiêm túc, chẳng có nét cười. Nhưng hiện tại thì khác, hắn đã báo được thù, trong lòng không còn gì vướng bận, nên tâm trạng vui vẻ hơn cũng là bình thường.Chân Minh Châu: "Được rồi, anh cố gắng nghỉ ngơi nhiều một chút, để tôi mở phim hoạt hình [Sailor Moon] cho anh xem, còn tôi thì đi chuẩn bị một ít điểm tâm, không biết hôm nay có khách đến không nữa..."Cô lại tiếp tục lẩm bẩm: "Nếu có thì tôi mong đó là một vị khách bình thường."Túc Ninh hỏi: "Tôi có được xem là một vị khách bình thường hay không?"Chân Minh Châu trừng mắt, nói: "Đương nhiên là bình thường. Tuy rằng mỗi lần anh đến đây đều thương tích đầy người, nhưng bản chất anh không phải là người xấu. Chỉ cần không phải là người tâm địa xấu xa độc ác thì tôi đã rất cảm ơn trời đất. Bị đói hay bị thương không phải rất bình thường sao? Đang êm đẹp ai lại muốn đi vào Mãnh Hổ Lĩnh chứ. Không chỉ vì mấy người Trương Lực có thể sinh sống ở đây thì có thể chắc chắn nơi này là an toàn. Bên này rất nguy hiểm, nếu không phải tình huống bất khả kháng thì sẽ không có ai chạy đến chỗ này. Vì thế tôi có thể hiểu được khó khăn của những người buộc phải đi vào nơi này, cũng có thể giúp đỡ trong khả năng của mình. Chỉ là tôi không muốn gặp phải người tâm địa độc ác."Hơn nữa hình như trước giờ những người đến đây đều có phẩm chất tốt, không phải người xấu xa độc ác.Duy nhất chỉ có tên đầu trọc cũng là người của tổ chức sát thủ, vừa đến đây liền muốn ra tay giết người.Tuy nhiên, thành thật mà nói thì không phải tên đầu trọc tự mình đến đây, hắn tấn công cô và Vu Thanh Hàn ở bên ngoài, sau đó bị bọn họ bắt lại. Do đó hắn xem như không trực tiếp đến đây.Cô nói: "Đến bây giờ tôi mới phát hiện những người khách đến đây đều không phải kẻ xấu, xem như là tôi may mắn."Nói đến đây cô bèn chắp tay trước ngực, nói: "Hy vọng đừng để cái tốt không linh cái xấu linh, đừng để tôi vừa nói xong liền bị vả mặt."Túc Ninh nhìn dáng vẻ trẻ con của cô, không nhịn được mà mỉm cười.Chân Minh Châu: "Anh cười cái gì, đang cười nhạo tôi sao? Được rồi, tôi ra ngoài, anh nghỉ ngơi một chút đi, nếu cô việc gì cần thì cứ gọi tôi."Túc Ninh: "Được."Vài giây sau hắn lại hỏi: "Hôm nay ăn cái gì, vẫn là... canh gan heo sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận