Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 201:

Chương 201:
Chương 201:
Homestay của Chân Minh Châu không thể thường xuyên xuất hiện nên đôi khi cô nhận được tin tức khá chậm.Nhưng dù vậy Chân Minh Châu vẫn biết được cả nhà Thạch tú tài ở Thạch gia thôn hiện đang nổi tiếng khắp làng trên xóm dưới. Nghe nói nhị phòng và tam phòng của Thạch gia ngày càng náo loạn hơn.Nhị phòng cảm thấy rất cả là do lão tam bỏ rơi Tiểu Thạch Đầu nên mới khiến bọn họ mất đi cơ hội phát tài.Còn tam phòng cho rằng, nếu không phải tam phòng và nhị phòng cùng nhau thương lượng, thì sao tam phòng bọn họ lại có thể tự mình quyết định như vậy? Quyết định này là của cả gia đình, sao lại chỉ trích một mình hắn. Nếu làm theo ý nhị phòng thì không phải việc đưa thằng bé vào cung làm tiểu thái giám càng ác độc hơn sao?Mặt khác, cả nhị phòng và tam phòng đều cho rằng Thạch lão đầu và Thạch bà tử không làm tốt cương vị chủ nhà. Nếu không phải cha mẹ không muốn nuôi dưỡng Tiểu Thạch Đầu thì cần gì đến lượt mấy người thúc thúc như bọn họ phải nghĩ ra những cách như vậy?Tóm lại là chó chê mèo lắm lông.Hiện giờ quan hệ của nhị phòng và tam phòng Thạch gia như nước với lửa.Tuy nhiên, điều kỳ quái là dù nghe nói có khả năng sẽ bị trả thù nhưng bọn họ chẳng thèm quan tâm, chỉ chú ý đến việc đã mất đi một món lợi lớn.Không chiếm được chỗ tốt mới là chuyện lớn, còn những việc khác dường như chỉ là việc nhỏ.Tính cách của cả nhà này thật đúng với câu nói: Muốn tiền không muốn mạng. Một chút cũng không sai cũng không hề nói quá.Vì thế bọn họ liên tiếp động tay động chân với nhau, ai nấy mặt mũi đều bầm dập, tràn đầy oán hận.Ban đầu vốn dĩ thôn dân chỉ nghi ngờ, nhưng hiện tại đã có thể chứng thực gia đình này đã hãm hại cháu mình. Vì thế mà mọi người đều tránh xa bọn họ. Có lẽ bọn họ không dám chủ động ra mặt giúp đỡ Tiểu Thạch Đầu, nhưng mọi người đều là người thành thật nên không muốn qua lại với những kẻ độc ác như vậy.Hơn nữa, gia đình này đến người thân còn có thể ám hại thì đừng nói chi là người ngoài. Vì thế cần phải cách xa một chút.Nhà ai mà không có trẻ con.Biết đâu người Thạch gia tham tiền đến phát điên lừa bán mất con mình thì làm sao.Nào là đưa vào trong cung làm tiểu thái giám hoặc ném vào Mãnh Hổ Lĩnh, nhìn thử xem có việc nào mà không phải cực kỳ hung ác?Không những vậy Thạch gia còn đắc tội với quan lớn. Tuy rằng hiện tại vị quan này bận rộn công vụ, không thể ra tay trừng trị người nhà này; nhưng khó đảm bảo là sau này sẽ không, nên thôn dân ở Thạch gia thôn đều không muốn bị vạ lây.Chính vì những nguyên nhân này mà người trong thôn đều tránh xa người Thạch gia ba thước.Còn nhà ông ngoại của Tiểu Thạch Đầu cũng vô cùng náo loạn, không ngừng chỉ trích trách móc lẫn nhau, tính tình cả nhà này đều rất nóng nảy, giận dỗi đến mức sinh bệnh. Không đến vài ngày thì người đàn ông nhà này đều bệnh đến mức dậy không nổi, đành phải bỏ lỡ kỳ thi hương năm nay.Không thể không nói đây đúng thật là báo ứng.Chân Minh Châu nghe Trương Lực và Lý gia kể lại những chuyện này liền cảm thán: Quả nhiên đối với một số người, muốn trả thù cũng không cần tổn thương đến thân thể bọn họ, chỉ cần đánh vào điểm yếu của họ đã đủ khiến họ trở nên cuồng loạn.Nhưng cũng nhờ những lời đồn này mà khi Lý gia vào thành đổi lương thực đã không còn bị hỏi tới hỏi lui nữa.Thật ra, việc những lão nông như bọn họ vào thành đổi lương thực tinh thành lương thực phụ ít nhiều cũng sẽ khiến người khác chú ý. Vì thế, bọn họ chia ra, không chỉ bán cho một tiệm nhất định, cũng sẽ thường xuyên mang sang trấn khác để bán. Tuy nhiên, hiện tại lời đồn này ngày càng lan rộng nên chưởng quầy của các cửa hàng lương thực xem như đã biết nguyên nhân, không hỏi thêm gì nữa.Đừng nói là làng trên xóm dưới, ngay cả những cửa hàng lương thực ở những quận huyện lân cận cũng nắm được không ít tin tức.Nếu đó là lương thực thượng đẳng từ kinh thành vận chuyển đến thì chất lượng tốt như vậy là điều hiển nhiên.Đương nhiên, không phải ai cũng im lặng không hỏi han gì, vẫn có một vài người lắm miệng hỏi xem có phải lương thực này trước đó là của một vị quan đúng không...Những chuyện lớn chuyện nhỏ liên qua đến việc này đều được Lý gia viết rõ trong thư. Tính ra Lý gia cũng rất khôn khéo, bọn họ không chỉ tìm một người viết thay mà chia nhau ra viết, một bức thư mỗi người viết một đoạn nên người viết thư cũng không nhìn ra được điều gì.Hiện tại, vì để nhà mình có một người đáng tin cậy có thể viết thư nên Lý gia đã cho hai đứa bé đi học vỡ lòng.Thật ra, Chân Minh Châu đã từng nghĩ thay vì đưa lương thực tinh để Lý gia đổi lấy lương thực phụ thì có nên trực tiếp đưa lương thực phụ cho bọn họ hay không? Cô cũng đã thương lượng qua với mấy người Lý gia nhưng cuối cùng hai bên đều gạt bỏ cách làm này. Bởi vì lương thực phụ ở hiện đại và cổ đại không giống nhau. Hơn nữa, đến cả lương thực phụ cũng được xử lý tốt như vậy thì nếu mang đi đổi sẽ dễ bị nghi ngờ hơn. Còn nếu để ở nhà ăn thì bọn họ lại không nỡ.Bên cạnh đó, hiện tại đang là thời kỳ khó khăn, qua hai ba năm sau khi mùa màng ngày càng tốt hơn thì khi đổi lương thực cũng không quá lộ liễu, hiện tại nếu làm vậy sẽ rất dễ bị mọi người chú ý. Như thế còn không bằng lấy lương thực tinh ra đổi lấy lương thực phụ, không chỉ nhà mình được ăn no mà còn có thể giúp đỡ một vài người khác.Điển hình như những người ở Lý gia thôn ít nhất cũng có thể vượt qua trận hạn hán này.Hiện tại đã là đầu xuân, mọi nhà đều tập trung vào việc trồng trọt, mỗi ngày đều chăm chỉ làm việc, nhất định năm nay sẽ tốt hơn năm trước. Dù vậy, nhưng nếu chưa đến mùa thu, chưa thu hoạch được vụ mùa đầu tiên thì Lý gia vẫn muốn lấy lương thực.Chân Minh Châu cũng không hỏi chi tiết việc này, vì Lý gia cũng có cuộc sống và cách sống của riêng họ.Nhưng có một việc khiến cô rất vui đó là cuộc sống của Thạch gia và nhà mẹ đẻ Thạch nương tử rất thảm nha.
Bạn cần đăng nhập để bình luận