Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 207:

Chương 207:
Chương 207:
Dường như Hoa Quyển không ngờ bà chủ không hỏi thêm gì nữa mà lại muốn mang đồ ăn đến cho mình, cả người ngẩn ra không biết phải làm sao. Cô ấy cẩn thận quan sát xung quanh, mọi ngóc ngách trong căn phòng đều rất sạch sẽ, thậm chí tấm ga trải giường cũng trắng tinh không tỳ vết.Khiến người khác không dám chạm vào bất cứ thứ gì.Còn nữa... Cô ấy liếc mắt nhìn xuống dưới chân, nơi này hoàn toàn khác với nhà của bọn họ, thậm chí sàn nhà còn được lắp ván gỗ, không biết làm thế nào mà những tấm ván gỗ này lại nhẵn nhụi đến vậy. Còn bản thân mình thì cả người bẩn thỉu, từng giọt nước từ quần áo rơi tí tách xuống sàn nhà, ngón chân cái đỏ hồng lộ ra bên ngoài.Hoa Quyển đứng yên một chỗ không dám nhúc nhích, vì sợ mình sẽ làm bẩn nơi này, như vậy sẽ rất ngượng ngùng.Cô ấy đứng yên bất động không bao lâu thì Chân Minh Châu quay lại: "Tôi mang cho cô bánh mì."Chân Minh Châu nhướng mày: "Sao cô lại không ngồi? Ngồi đi nha."Cô chỉ vào chiếc ghế dựa, Hoa Quyển liếc nhìn chiếc ghế sạch sẽ cũng không dám ngồi mà nhìn chằm chằm vào đồ ăn trong tay Chân Minh Châu.Chân Minh Châu xé ra, đưa cho cô ấy: "Ăn đi..."Vừa dứt lời, chiếc bánh mì trên tay đã bị cô gái nhỏ giật lấy cho vào trong miệng.Đây cũng không phải loại bánh mì nhỏ kiểu Pháp mà là loại bánh mì to cỡ hai bàn tay người lớn. Cô gái nhỏ ăn vội nên bị nghẹn trợn trắng mắt nhưng vẫn nhai ngấu nghiến, chỉ hai ngụm liền ăn hết cái bánh mì. Đúng là tốc độ kinh người.Chân Minh Châu chưa kịp nhìn thấy cô ấy ăn như thế nào thì cô ấy đã nuốt hết rồi.Cũng may là cô chưa đưa cho cô gái nhỏ này bánh mì còn nguyên bao bì, nếu không chắc cô ấy đã ăn luôn bao bì.Chân Minh Châu: "Đừng nóng vội, vẫn còn."Cũng may cô đã từng gặp qua những khách trọ như vậy nên mang đến đây tận bốn chiếc bánh mì."Mấy cái này đều là của cô, cứ ăn tự nhiên."Hoa Quyển gật đầu lia lịa, cắn ba hai miếng liền ăn hết ba cái bánh mì còn lại, sau khi ăn xong lại ngượng ngùng nhìn Chân Minh Châu, đùng một cái liền quỳ xuống dập đầu: "Cảm ơn bà chủ đã giúp đỡ. Xin cảm ơn..."Chân Minh Châu nhíu mày: "Cô nhanh đứng lên đi, không cần như vậy đâu."Đã lâu cô chưa thấy có người hở chút chuyện là quỳ xuống dập dầu.Chân Minh Châu: "Được rồi, cô đứng lên trước đi, tôi còn có chuyện muốn nói."Hoa Quyển ngẩng đầu thì nhìn thấy Chân Minh Châu nhíu mày. Cô ấy do dự trong chốc lát liền đứng lên. Nhưng có lẽ là do nhát gan nên vẫn khom lưng, cả người co rúm lại.Chân Minh Châu lại nói: "Cô ngồi xuống rồi chúng ta nói chuyện."Hoa Quyển hơi ngượng ngùng, nhẹ nhàng cười nói: "Người tôi bẩn."Chân Minh Châu: "Không có gì."Cô cũng kéo ghế rồi ngồi xuống, nói: "Cô cũng không thể để tôi ngẩng đầu nhìn cô mãi được, đúng không?"Hoa Quyển cắn môi, cuối cùng cũng quyết định ngồi xuống, nhưng chỉ ngồi ở mép ghế.Chân Minh Châu: "Cô gọi là Hoa Quyển đúng không, từ đâu đến? Sao lại chạy vào Mãnh Hổ Lĩnh?"Hoa Quyển đan hai tay vào nhau, do dự không biết có nên nói hay không.Khi Chân Minh Châu thấy cô ấy như vậy cũng không hỏi gì thêm, chỉ nói: "Cô không muốn nói cũng không sao, để tôi nói sơ qua về những vật dụng trong căn phòng này. Cô đến đây, cái này là đèn... Nơi này là nhà vệ sinh, chút nữa tôi sẽ lấy cho cô một bộ quần áo, cô tắm rửa rồi thay ra, cái này là vòi nước nóng lạnh. Chắc là tóc cô có chấy, nên cô nhớ gội đầu kỹ một chút, nhất định phải gội đầu thật sạch sẽ. Chút nữa tôi sẽ mang cơm trưa cho cô; ngày ba bữa sáng trưa chiều cô cứ ăn trong phòng, có chuyện gì thì có thể lớn tiếng gọi tôi. Ngày mai, nếu sau bữa sáng, mưa tạnh thì cô có thể rời đi."Chân Minh Châu giải thích một hơi, cuối cùng nói: "Nếu không còn việc gì thì tôi ra ngoài trước."Hoa Quyển sững sờ, thấy Chân Minh Châu chuẩn bị rời đi thì vội vàng gọi cô lại: "Bà chủ."Chân Minh Châu xoay người lại: "Có chuyện gì sao?"Hoa Quyển đột nhiên không biết phải mở miệng như thế nào, cô ấy có rất nhiều điều muốn hỏi nhưng lại không biết nên hỏi cái nào trước.Thấy dáng vẻ khẩn trương của Hoa Quyển, Chân Minh Châu liền bật cười, nói: "Nếu bây giờ cô không biết nên làm gì thì nên đi tắm trước. Để tôi lấy cho cô bộ quần áo mới."Hoa Quyển khẽ cắn môi, nhẹ nhàng gật đầu.Chân Minh Châu ra cửa, mỉm cười lắc đầu rồi đi đến kho hàng. Ai có thể nghĩ đến hiện tại nhà cô có rất nhiều loại quần áo. Cô còn mưa không ít mấy bộ Hán phục giá mềm để "cung ứng" khi cần.Chân Minh Châu lại tự khen mình một câu: Cô đúng là người tốt.Lúc này Hoa Quyển vẫn đang đứng yên bất động, trong lòng cảm thấy hoang mang nhưng ánh mắt vẫn quan sát xung quanh. Cô ấy cảm giác được nơi này thật sự rất kỳ lạ. Đồng thời cô ấy cũng nuốt nước bọt nhớ lại dư vị của món bánh vừa rồi. Không biết món bánh đó gọi là gì mà lại rất ngọt và thơm ngon.Hoa Quyển lại tiếp tục nhìn quanh, trước giờ cô chưa từng nhìn thấy nơi nào tiện nghi như vậy; vừa là phòng ở lại có nhà xí. Cô ấy vẫn đứng im không nên làm thế nào cho phải.Chẳng lẽ cô ấy thật sự đi vào động yêu sao?Bởi vì chỉ có những nơi như động yêu mới có thể thần kỳ như vậy.Nếu không thì chính là xứ sở thần tiên.Còn nữa, bà chủ... thật xinh đẹp.Hoa Quyển đứng yên không nhúc, đầu óc rối rắm, cảm thấy vô cùng mê mang."Sao cô vẫn chưa đi tắm?"Chân Minh Châu quay lại lần nữa, đặt quần áo trên giường rồi nói: "Đây là quần áo mới của cô, tôi đặt ở đây nhé."Hoa Quyển nhìn bộ quần áo mới Chân Minh Châu đang cầm trên tay, lắp bắp nói: "Cái này, cái này là cho tôi sao?"Đùng một cái cô ấy lại quỳ xuống, từng giọt nước mắt lăn dài trên má."Thật lòng cảm ơn bà chủ... hức hức..."Chân Minh Châu: "Cô đừng khóc nữa, cũng đừng quỳ. Nếu cô cứ tiếp tục như vậy tôi sẽ giận đấy."Vừa nghe những lời này, Hoa Quyển nức nở lau nước mắt, chật vật đứng lên.Chân Minh Châu đưa tay đỡ cô ấy đứng dậy: "Cô không sao chứ?"Hoa Quyển gật đầu nói: "Tôi vẫn ổn."Chân Minh Châu: "Cô thật là... À đúng rồi, tôi quên lấy giày cho cô, cô mang giày kích cỡ bao nhiêu?"Lúc này, đầu ngón chân cái của cô ấy lộ cả ra ngoài.Hoa Quyển dùng sức cuộn chân lại, có chút xấu hổ, cô ấy hít sâu một hơi, nói: "Bà chủ là người tốt."Chân Minh Châu cười: "Bây giờ tốt nhất là cô nên tắm rửa thay đồ đi, không thành vấn đề đúng không? Nếu không còn việc gì thì cô tắm rửa xong thì chút nữa có thể xuống dưới tìm tôi. Chỗ tôi vẫn còn khách trọ nên tôi phải đi nấu cơm."Nhắc đến chuyện này cô liền phiền muộn: "Tôi còn kiêm luôn việc bếp núc nữa."Không vui chút nào cả.Hoa Quyển lập tức nói: "Để tôi, tôi sẽ nấu cơm."Chân Minh Châu bật cười ra tiếng, nói: "Không cần, cô nhanh đi rửa mặt, tắm rửa rồi thay đồ đi."Dứt lời cô liền xoay người đi ra ngoài, đóng cửa lại.Hoa Quyển cắn môi, nghĩ đến bà chủ nói muốn cô tắm rửa sạch sẽ. Sau một lúc do dự, cô ấy xoay người đi vào "toilet". Không hiểu tại sao lại gọi như vậy, nhưng bà chủ đã bảo mình tắm rửa sạch sẽ thì mình cứ làm theo thôi.Hình như đã rất lâu, khoảng vài tháng cô ấy chưa được tắm rửa.Đừng nói là người khác, đến cô ấy còn cảm thấy ghét bỏ bản thân mình.Hoa Quyển làm theo lời Chân Minh Châu nói thì có một dòng nước ấm chảy ra. Thật thần kỳ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận