Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 221:
Chương 221:
Cả nhà Cốc Chi Tề đều đã dọn đi.Thật ra Cốc Chi Tề không tiếp xúc nhiều với Chân Minh Châu; nhưng Vương thị và mấy đứa nhỏ, còn có cô gái nhỏ vạn năng Hoa Quyển- bây giờ là Lâm Tú Tuệ lại rất thân thiết với Chân Minh Châu.Đúng là nhớ bọn họ quá đi mất.Khi bọn họ đi rồi, Chân Minh Châu mới cảm nhận sự trống vắng, ai bảo lúc còn ở đây những người này luôn luôn xoay quanh cô làm gì. Nếu Lâm Tú Tuệ không phải người cổ đại thì Chân Minh Châu thật sự rất muốn thuê cô ấy.Vì người có khả năng như vậy thật sự không nhiều lắm.Không chỉ là người có năng lực mà cách cô ấy làm việc còn khiến mọi người cảm thấy rất thoải mái.Tuy Lâm Tú Tuệ không phải thật sự mắc bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế, nhưng cô ấy làm việc đâu ra đó, kiểu cực đoan nhưng không làm cho người khác cảm thấy khó chịu.Tuy nhiên Lâm Tú Tuệ là người cổ đại nên không thể ở lại đây lâu dài được.Nhưng cận thận suy nghĩ lại thì sẽ nhận ra nếu Lâm Tú Tuệ không phải người cổ đại cũng sẽ không cần mẫn, chăm chỉ như vậy, đúng không?Ở hiện đại, một cô gái mới mười lăm tuổi cần gì làm nhiều việc như vậy, cuộc sống cũng không khổ sở như Lâm Tú Tuệ. Hiện tại, đất nước phồn vinh cường thịnh, tuy rằng có những địa phương vẫn còn nghèo nhưng chắc chắn không phải sống cơ cực như Lâm Tú Tuệ.Vì thế, dù rất muốn giữ Lâm Tú Tuệ ở lại giúp việc; nhưng ở hiện đại không cho phép thuê mướn lao động trẻ em, hơn nữa giữa cổ đại và hiện đại có sự khác biệt rất lớn.Tâm trạng hiện giờ của Chân Minh Châu chính là: Buồn bã, bất đắc dĩ, phiền muộn, đáng thương.Trước kia, Tiểu Hồng, Tiểu Tử và Lan ca nhi thỉnh thoảng sẽ xuống lầu, vây quanh cô nói chuyện ríu ra ríu rít. Đôi lúc Cốc Chi Tề cũng xuống lầu; tuy bọn họ ít khi nói chuyện với nhau nhưng mấy khóm hoa trong sân đều do Cốc Chi Tề trồng, hắn còn dạy bọn nhỏ một vài kỹ thuật trồng hoa cũng như một số bài thơ về hoa. Dù chỉ là bối cảnh nhưng ít ra trong sân vẫn có người.Chưa kể đến tay làm việc điêu luyện như Lâm Tú Tuệ.Mọi người đi rồi dường như khiến cả homestay trở nên an tĩnh hơn.Chân Minh Châu âm thầm nhìn về phía phòng của Túc Ninh. Túc Ninh ở đây nhưng không khác gì một người không tồn tại, người này cả ngày không nói một lời nào cả.Thật ra không phải Túc Ninh không thích nói chuyện, nếu cô chủ động bắt chuyện thì hắn sẽ kể cho cô nghe không ít chuyện bát quái, nhưng Chân Minh Châu không chủ động nên hắn cũng chỉ biết yên lặng ngồi... nhìn cô.Chân Minh Châu cảm nhận được người này cũng muốn nói chuyện, nhưng bản thân lại không tìm được đề tài nên mới nhìn cô.Rất có thể là như vậy.Chân Minh Châu cảm thấy có chút phiền muộn, những việc như nói chuyện phiếm cần phải tự nhiên, nếu cố tình tạo đề tài nói chuyện thì cảm thấy kỳ quái như thế nào ấy.Chân Minh Châu phồng má, chỉ cảm thấy con người đúng là động vật quần cư. Trước kia cô cảm thấy ở một mình khá tốt, nhưng thì ra là do trước đó cô chưa từng trải qua cuộc sống náo nhiệt; nếu cuộc sống náo nhiệt không khiến bạn cảm thấy khó chịu thì như vậy vẫn vui vẻ hơn nhiều so với cuộc sống đơn độc một mình.Chân Minh Châu cảm thấy ưu sầu.Bộ dạng này của Chân Minh Châu đương nhiên đều bị Túc Ninh nhìn thấy hết, người này trong lòng cảm thấy như thế nào đều viết lên hết trên mặt nên làm gì có chuyện không nhận ra.Thật ra Túc Ninh không phải người dễ dàng thân thiện và kết giao với người khác, tính cách được hình thành từ những gì hắn đã trải qua từ bé đến lớn. Tổ chức sát thủ không phải là nơi có thể kết giao bạn bè, điều này ai nấy cũng đều hiểu rất rõ. Chính vì thế mọi người đều đề phòng lẫn nhau, không ai nói chuyện với ai.Nhưng mấy ngày nay thoạt nhìn Chân Minh Châu không có sức sống, vì thế Túc Ninh nghĩ đi nghĩ lại vẫn chủ động hỏi Chân Minh Châu: "Về sau tôi có thể ăn cơm cùng với cô không?"Chân Minh Châu: "Hả?"Cô tò mò hỏi: "Vì sao?"Hiện tại, mỗi buổi Chân Minh Châu vẫn đưa cơm cho Túc Ninh.Túc Ninh: "Tôi ăn một mình rất buồn, không bằng chúng ta ăn chung với nhau?"Hắn chủ động nói: "Tôi có thể giúp cô nấu cơm."Chân Minh Châu: "Được nha, mấy ngày trước đều là Lâm Tú Tuệ nấu cơm nên tôi có chút lười nhác. Hiện tại thì phải tự mình nấu cơm nên có chút luống cuống tay chân, nếu anh đồng ý hỗ trợ thì càng tốt."Túc Ninh nghiêm túc: "Cô gái đó nấu ăn không được ngon lắm."Chân Minh Châu trợn to mắt, trong lòng vô cùng xúc động: "Anh cũng cảm thấy như vậy sao?"Túc Ninh thấy dáng vẻ cô như tìm được tri kỷ liên mỉm cười gật đầu.Chân Minh Châu lập tức bật chế độ máy hát: "Thật ra, lần đầu tiên em ấy nấu cơm tôi đã định ngăn lại, nhưng tôi lại nhìn ra được cảm giác bất an trong lòng em ấy. Dù là ở việc nấu ăn hay quét dọn, Lâm Tú Tuệ đều muốn thể hiện giá trị của bản thân, muốn mọi người thấy rằng em ấy là người có ích. Chính vì vậy nên tôi mới không ngăn cản em ấy, để em ấy làm việc có thể vơi bớt phần nào nỗi bất an. Chỉ là thời điểm em ấy ở nhà ăn uống tương đối đạm bạc, nên khi nấu ăn cho rất ít gia vị, nếu không phải sáng sớm tôi cảm thấy có gì không đúng, đứng bên cạnh bảo em ấy nêm thêm gia vị thì đến xào rau em ấy cũng sẽ không cho dầu đâu."Túc Ninh nhìn dáng vẻ của Chân Minh Châu nhịn không được bật cười, gật đầu tán thành.Không phải hắn vuốt mông ngựa mà là sự thật, vì hắn không phải đầu gỗ nên có thể nếm ra được các món ăn có sự khác biệt rất lớn.Nói cho cùng, Chân Minh Châu ngoại trừ việc nấu canh gan heo không cho muối thì tay nghề nấu ăn rất khá. Hắn may mắn từng một lần được ăn món điểm tâm do chính tay cô làm, mùi vị rất tuyệt. Ngay cả những món điểm do cửa hàng điểm tâm ngon nhất ở kinh thành làm cũng không bằng.Chân Minh Châu cảm khái: "Đáng lẽ ra Lâm Tú Tuệ nên gọi tôi một tiếng sư phụ, ngay cả mấy người Trương Lực cũng phải cảm tạ tôi; nếu mấy ngày trước không phải tôi luôn ở bên cạnh hướng dẫn em ấy, thì đến lúc em ấy đến dịch quán, bọn họ sẽ phải ăn rau luộc."Túc Ninh bật cười, nói: "Vậy phải để Trương Lực đến đây cảm ơn cô đàng hoàng."Chân Minh Châu nâng cằm, nói: "Thật ra cũng không cần thiết phải như vậy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận