Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 404:

Chương 404:
Chương 404:
Chân Minh Châu cũng không phải thật sự ghét bỏ Vu Thanh Hàn. Nói thế nào nhỉ, vì tính chất công việc nên homestay nhà cô thường xuyên có người lui tới, đặc biệt khi thời tiết thay đổi thì không cần biết có phải tết hay không cũng sẽ có người đến.Cô đã quen với việc này, bất quá vẫn muốn trêu đùa Vu Thanh Hàn, nhưng đúng là cô đã xem thường anh rồi: "Vậy anh nhanh sắp xếp hành lý rồi xuống đây giúp một tay đi."Cô lùi về phòng bếp, nói: "Giáo sư Vu nấu ăn rất ngon, không thể để anh ấy nhàn rỗi."Túc Ninh nâng mắt nhìn Chân Minh Châu, thấy gương mặt xinh đẹp của cô không hề gợn sóng liền bật cười theo.Túc Ninh: "Vậy để anh ấy làm thêm hai món."Chân Minh Châu: "Em thấy được đấy."Ngược lại Triệu Xuân Mai không hề có hứng thú với tay nghề nấu nướng của Vu Thanh Hàn: "Khẩu vị của mấy người thật kỳ quái."Chân Minh Châu mỉm cười: "Nào có, cũng rất bình thường mà."Vu Thanh Hàn cũng không chậm trễ, rất nhanh đã rửa tay rồi đến nhà bếp hỗ trợ mọi người nấu ăn.Túc Ninh: "Mời đầu bếp Vu."Vu Thanh Hàn: "Tôi sẽ cho mọi người chiêm ngưỡng năng lực của Thần Bếp Tiểu Phúc Quý*.*Thần Bếp Tiểu Phúc Quý: Một bộ phim hoạt hình của Trung Quốc.Túc Ninh nhướng mày: "Đó là gì?"Chân Minh Châu thấp giọng: "Anh không cần biết đâu, anh chỉ cần biết anh ấy đang khoác lác là được."Vu Thanh Hàn: "Chân Minh Châu, tôi nghe thấy được đấy nhé."Chân Minh Châu khiêu khích ưỡn ngực: "Nghe thấy thì thế nào? Anh còn dám đánh tôi à? Tôi có Túc Ninh bảo kê đấy."Đôi mắt cô cong cong: "Túc Ninh, anh sẽ giúp em đúng không?"Túc Ninh lập tức nói: "Anh sẽ không để ai bắt nạt em."Chân Minh Châu bật cười: "Giáo sư Vu à, anh còn muốn khiêu khích không?"Vu Thanh Hàn: "... Chúng ta đều là người quen biết, có cần làm đến vậy không."Chân Minh Châu: "Chính là như vậy, anh cũng có thể làm vậy mà? Hì hì."Tiếng cười hì hì này nghe rất ranh ma.Vu Thanh Hàn lườm cô một cái, nói: "Chờ tôi thu thập cô."Chân Minh Châu: "Anh dám!"Cô chống nạnh: "Túc Ninh..."Túc Ninh mỉm cười, nhìn về phía Vu Thanh Hàn: "Giáo sư Vu, chúng ta ra ngoài đấu một trận."Vu Thanh Hàn thở dài, không hiểu sao người này khi đối mặt với tình cảm lại trở nên như vậy.Anh cảm thấy phiền muộn không thôi, nói: "Thu thập mà tôi nói là tinh hoa của quốc gia. Không phải đã bày sẵn bàn trong nhà rồi sao?"Thì ra cái mà anh nói là chơi mạt chược.Anh muốn thắng tiền của Chân Minh Châu, khiến cô phải khóc mới thôi.Chân Minh Châu nhìn Vu Thanh Hàn, cảm thấy một lời khó nói: "Vậy là anh hoàn toàn không hiểu biết gì độ may mắn của tôi rồi."Vu Thanh Hàn: "Tôi có kỹ thuật."Chân Minh Châu túm lấy Túc Ninh, nói: "Người này không biết rằng ở trước mặt Âu hoàng thì kỹ thuật gì đó không hề có tác dụng."Túc Ninh dáng vẻ đắc ý của cô liền nhịn không được duỗi tay xoa xoa đầu cô, nói: "Anh tin em."Nhìn hai người này ở đây âu yếm anh anh em em khiến Vu Thanh Hàn cảm thấy da đầu tê dại.Vu Thanh Hàn: "Tôi đi đây..."Sởn hết cả da gà.Nhưng Chân Minh Châu cũng không quan tâm, cười toe toét nói: "Bữa tối sau khi cơm nước xong xuôi chúng ta sẽ chơi mạt chược, dì Triệu có chơi không?"Triệu Xuân Mai vui vẻ nói: "Sao lại không? Để cho dì một chỗ."Chỉ có vài người ở trong bếp nấu cơm, nhưng lại vô cùng náo nhiệt, ba Chân vốn cũng muốn chen vào giúp đỡ nhưng thấy đã đủ người thì bèn nói:"Lão Ngưu, chúng ta cũng làm một ván, con bé lại khoác lác, chúng ta luyện tập một chút..."Chú Ngưu: "Được."Nhất thời cả homestay Xuân Sơn đều trở nên náo nhiệt.Chân Minh Châu vui vẻ như chú chim hỉ thước, trước kia cô thường nghĩ đông người rất phiền toái, nhưng hiện tại lại cảm thấy nhiều người quây quần thật sự rất náo nhiệt vui vẻ.Khoé miệng Chân Minh Châu giương cao, nói: "Mấy ngày trước con có làm cá viên, chút nữa sẽ lấy ra làm món canh cá.""Được đó."Mọi người đang bận rộn thì đột nhiên nghe Trương Vũ nói: "Chân Minh Châu, cô có một người bạn học tên là Lâm Nghiên đúng không?"Chân Minh Châu sửng sốt, ngay sau đó gật đầu: "Đúng vậy, là bạn thân nhất của tôi, sao vậy?"Trương Vũ gãi gãi đầu, nói: "Chuyện là... gần đây có người giới thiệu đối tượng cho tôi, đã hẹn nhau năm sau sẽ gặp mặt. Tôi cảm thấy cái tên này nghe khá quen tai..."Chân Minh Châu: "!!!"Đôi mắt tròn xoe mở to nhìn chằm chằm Trương Vũ.Trương Vũ cười ha hả: "Không ngờ hai người thật sự quen biết, cô ấy là người như thế nào vậy?"Chân Minh Châu: "Đương nhiên cô ấy là người rất tốt, chỉ là anh không xứng với cô ấy nhà."Trương Vũ: "Thật là thương tâm."Chân Minh Châu cười hì hì: "Bạn thân của tôi đương nhiên là người tốt nhất."Trương Vũ: "Đến lúc đó tôi sẽ biểu hiện thật tốt."Triệu Xuân Mai ở bên cạnh tiếp lời: "Cậu nhất định phải biểu hiện thật tốt, vì tính chất công việc mà nhóm chúng ta chỉ toàn cầu độc thân. Cậu nhìn lão Ngưu với tôi xem, còn có Vu Thanh Hàn... Nếu có người giới thiệu đối tượng cho cậu thì cậu phải biết nắm lấy, cố gắng biểu hiện thật tốt. Nếu không cậu cũng sẽ độc thân đến già."Vừa nghe vậy Trương Vũ liền gật đầu: "Nên thế, nên thế."Anh ta ho khan một tiếng rồi quay sang nhìn Chân Minh Châu, hỏi: "Chân tỷ, bạn thân của cô thích kiểu người như thế nào?"Sao cô lại biến thành Chân tỷ rồi.Chân Minh Châu nhìn Trương Vũ từ trên xuống dưới với ánh mắt tìm tòi soi mói, không khác gì như đang chọn con rể.Ai bảo Lâm Nghiên là người bạn thân thiết nhất của cô, chỉ có chị em hoa nhựa mới có chuyện làm người hai mặt, còn bạn thân thật sự... chính là cảm thấy mấy tên cẩu nam nhân căn bản không xứng với chị em nhà mình.Chân Minh Châu nhìn Trương Vũ, bắt bẻ: "Anh chỉ cần làm chính mình là được."Trương Vũ: "Hả?"Chân Minh Châu: "Nếu tôi nói cho anh biết cô ấy thích kiểu người gì thì chẳng phải anh sẽ ngụy trang sao? Tôi sẽ không làm mấy chuyện hố bạn thân như vậy đâu, tốt nhất là anh nên là chính mình, nếu cô ấy thích anh thì hai người sẽ thành đôi. Nếu cô ấy không thích anh thì hai người không cần lãng phí lẫn thời gian bồi dưỡng tình cảm. Nếu từ đầu đã không thích thì không cần phải bồi dưỡng tình cảm làm gì, chỉ lãng phí thời gian thôi."Trương Vũ: "Ồ."Anh ta ngẩng đầu ưỡn ngực: "Thật ra tôi rất tốt, chắc chắn cô ấy sẽ nhìn trúng tôi."Chân Minh Châu mắng: "Đồ ngốc này thật tự tin."Chân Minh Châu đang lải nhải với Trương Vũ, đột nhiên lại phát hiện Túc Ninh đang nhìn mình. Chân Minh Châu nghi hoặc xoay đầu nhìn lại liền thấy Túc Ninh nở nụ cười đầy thâm ý.Chân Minh Châu: "???"Chuyện gì vậy?Chân Minh Châu cảm thấy rất khó hiểu.Túc Ninh không giấu được ý cười, bởi vì lời nói của Chân Minh Châu quá rõ ràng.Anh chợt nhận ra, theo lời Chân Minh Châu, nếu cô ấy không thích anh thì dù có thế nào cũng sẽ không đồng ý, bởi vì cô là người quyết đoán. Sở dĩ cô đồng ý hẹn hò với anh là vì... cô cũng thích anh.Có lẽ bản thân cô ấy còn chưa nhận ra nhưng như vậy thì cũng chẳng sao cả.Chính cô ấy đã bán đứng bản thân, rõ ràng cô ấy thích anh.Tâm trạng của Túc Ninh cực kỳ tốt, khoé miệng giương cao, nhìn Chân Minh Châu ngâm nga đoạn nhạc.Chân Minh Châu cảm thấy nghi hoặc: "Trông anh rất kỳ lạ."Túc Ninh nói từng câu từng chữ: "Anh thật sự rất thích em."Chân Minh Châu lập tức đỏ mặt, những người đang ở trong phòng bếp cũng nhao nhao lên."Cậu ăn nói trắng trợn quá đấy.""Chúng tôi vẫn còn ở đây đấy nhé."Túc Ninh: "Vậy thì liên quan gì đến tôi, tôi muốn để cả thế giới biết tôi thích Chân Minh Châu."Chân Minh Châu nghe vậy tuy rằng cảm thấy có chút khoa trương, nhưng cô vẫn không nhịn được mà nở nụ cười, tâm trạng rất vui vẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận