Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 295:

Chương 295:
Chương 295:
Lúc này, giọng nói lạnh băng, không phập phồng lên xuống của Túc Ninh vang lên: "Cách đây vài ngày là Tết thiếu nhi, là ngày lễ của trẻ em, nên bà chủ có chuẩn bị quà cho mấy bạn nhỏ. Đúng lúc hôm nay ta đến đây nên mang đến cho mọi người."Mấy đứa nhỏ mở to mắt.Túc Ninh bắt đầu nói: "Mỗi người một hộp bánh quy, cái này dễ bị mềm nên ăn nhanh một chút, ăn không hết thì nhớ cột túi lại thật kỹ."Những điều này là Chân Minh Châu đã dặn dò, Túc Ninh cũng nhớ kỹ."Hộp lớn này là trái cây sấy khô, bên trong là những chiếc túi nhỏ; có quả hồ trăn, quả hạnh, quả óc chó và các loại quả hạch khác."Mấy đứa nhỏ vô cùng vui vẻ, Lan ca nhi hoạt bát nhảy lên: "A a a, ta có quà, ta có quà."Mấy bé gái thì có chút thẹn thùng, cũng không thất thố như Lan ca nhi, nhưng khóe miệng lại nhếch lên, ánh mắt tràn đầy ý cười, hưng phấn đến mức cả khuôn mặt đều ửng hồng.Lâm Tú Tuệ nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ta đã lớn như vậy cũng được xem là trẻ nhỏ sao?"Cô ấy kích động đến nỗi suýt nữa đã đứng tại chỗ xoay vòng.Mọi người đều rất vui vẻ.Túc Ninh đáp: "Tính."Anh nói tiếp: "Ngoài ra, đây là mặt dây chuyền, cũng là bà chủ tặng các người. Vốn dĩ muốn đưa quà cho các người sớm một chút, nhưng vì đợi thứ này nên mới chậm trễ. Hôm qua, mặt dây chuyền vừa được đưa đến, hôm nay liền mang đến cho các người."Trương Lực chợt hiểu ra, chẳng trách mấy ngày trước hắn đến đó nhưng không nghe bà chủ nhắc tới, hôm nay lại để Túc Ninh đặc biệt qua đây một chuyến.Lâm Tú Tuệ tò mò mở chiếc hộp ra, ngay khi chiếc hộp vừa được mở ra, cô ấy hét lên một tiếng khiến mọi người đều nhìn sang."Oái, đây là vàng sao?""Đúng là vàng, cái này là thỏ nhỏ, thật đáng yêu quá đi."Mấy đứa nhỏ khác cũng nóng lòng muốn mở chiếc hộp ra.Tiểu Hồng: "Di? Của ta không phải thỏ con, mà là một chú ngựa nhỏ.""Của ta là cái gì nhỉ?" Cậu bé suy nghĩ rồi nói: "Hình như là heo nhỏ."Túc Ninh: "Đúng vậy, là heo nhỏ. Ngươi cầm tinh conLan ca nhi: "Ta cầm tinh con heo. A, a, ta biết rồi, tỷ tỷ xinh đẹp đưa cho mỗi người chiếc mặt dây chuyền theo mười hai con giáp."Túc Ninh cười nói: "Đúng vậy.""A a a..."Mấy bé gái cũng không nhịn được mà hét lên, không còn vẻ thẹn thụng như ban đầu.Hai vợ chồng Cốc Chi Tề và Vương thị cũng hưng phấn như mấy đứa nhỏ, đồng thời lại cảm thấy ngượng ngùng: "Sao có thể nhận mấy thứ này, quá tốt rồi..."Túc Ninh: "Mấy thứ này căn bản không có liên quan đến mọi người, chỉ là đơn thuần đưa cho bọn nhỏ.""Nhưng thứ này quá trân quý."Túc Ninh: "Là tấm lòng của bà chủ."Quả thật Chân Minh Châu đã rất dụng tâm."Còn không mau cảm tạ Túc Ninh thúc thúc đã đặc biệt đến đây một chuyến, ngoài ra chúng tôi cũng muốn gửi lời cảm ơn đến bà chủ."Túc Ninh: "Không cần cảm ơn. Tôi còn có một chút chuyện nên không thể ở đây lâu."Anh nói đi là đi, nhưng mọi người cũng không cảm thấy ngạc nhiên, vì vốn dĩ tính tình của Túc Ninh có chút xa cách.Ngược lại, Trương Lực tiễn anh ra ngoài liền hỏi: "Ngươi còn có việc gì sao?"Túc Ninh: "Ta lên trấn thăm Cẩu Đản một chút."Trương Lực: "Vậy được."Túc Ninh vội vàng đi lên trấn, mấy người trong phòng vẫn còn đang hưng phấn, sau một hồi vui vẻ, Lâm Tú Tuệ mở to mắt sau đó từng giọt nước mắt tí tách rơi: "Đây là lần đầu tiên ta nhận được quà."Chưa từng có bất kỳ ai đưa cho cô ấy thứ gì, nhưng bà chủ vẫn luôn đối xử rất tốt với cô ấy; không chỉ thu lưu, tìm người giúp cô ấy chuộc thân thoát khỏi phiền toái, mà bây giờ còn tặng cho cô ấy một mặt dây chuyền vàng quý giá như vậy. Trong thôn nơi cô ấy từng sinh sống cũng chưa từng nhìn thấy con dâu nhà nào đeo mặt dây chuyền vàngNhưng cô ấy lại có.Chú thỏ nhỏ được làm bằng vàng sống động như thật, trông rất dễ thương, khiến cô ấy yêu thích không buông tay."Thật là đẹp, đây là món quà đầu tiên cũng là món quà mà ta thích nhất.""Không phải nha."Tiểu Hồng nhắc nhở: "Không phải lần đầu tiên, lần trước Chân tỷ tỷ cũng đã tặng quà cho chúng ta."Lâm Tú Tuệ nghe vậy liền vỗ đầu: "Đúng, đúng, xem trí nhớ của ta này."Nhưng cô ấy cũng nói: "Lần đầu tiên cũng là Chân tỷ tỷ tặng."Cô ấy cắn môi, sau đó nắm chặt nắm tay, phảng phất như đang hừng hực ý chí chiến đấu, nói: "Về sau ta sẽ sống thật tốt, ta sẽ làm việc chăm chỉ để kiếm được nhiều tiền hơn, ta sẽ tự chăm sóc bản thân thật tốt để không khiến bà chủ thất vọng.""Hiện tại ngươi cũng rất tốt rồi."Nơi này của bọn họ rất rộng lại có rất nhiều người, nhưng cũng chỉ thuê hai người giúp việc, phần còn lại đều do Lâm Tú Tuệ phụ trách, cô ấy rất có năng lực.Ngay cả những đại nha hoàn của những gia đình giàu có trong thành cũng không sánh được với cô ấy.Lâm Tú Tuệ: "Ta càng phải nỗ lực hơn, nhất định phải kiếm được nhiều tiền. Ta muốn mua một món trang sức thật đẹp cho Chân tỷ tỷ."Tiểu cô nương phát biểu dõng dạc, ngay sau đó ôm chiếc hộp chạy như bay về phòng.Mấy đứa bé cũng rất vui vẻ khi nhận được món quà là mặt dây chuyền vàng được làm theo hình con vật đại diện tuổi của mình, sau khi về phòng đều cao hứng lăn lộn trên giường, cảm thấy mình chính là đứa trẻ hạnh phúc nhất trên đời.Thậm chí dường như quên mất chuyện đã xảy ra ở quê nhà và những ngày tháng chạy nạn đầy cơ cực.Cốc Chi Tề và Vương thị cũng đang ở trong phòng của bọn nhỏ, hai vợ chồng nhìn kỹ mặt dây chuyền vàng, nói: "Tay nghề thật sự khá tốt, khéo léo, thật khiến người khác kinh ngạc."Vương thị mỉm cười: "Đồ vật ở chỗ bà chủ làm sao không tốt được? Đương nhiên là vô cùng tốt, thật ra chúng ta cứ mãi nhận lấy ân tình của bà chủ, ta cảm thấy mình mắc nợ cô ấy quá nhiều."Cốc Chi Tề cầm tay nàng, nói: "Không phải bà chủ đã nói tay nghề thêu thùa của nàng rất tốt hay sao?"Vương thị suy nghĩ một chút rồi gật đầu, nói: "Chàng nói đúng."Vương thị nhìn mấy đứa nhỏ, nói: "Các con còn nhỏ, không nên tự mình cất giữ những thứ quý giá như vậy. Nương sẽ giữ giúp các con, đến khi các con lớn hơn một chút thì nương sẽ đưa lại, được không?""A?"Mấy đứa nhỏ trợn tròn mắt.Vương thị: "Chẳng lẽ nương lừa các con sao? Hiện tại các con còn quá nhỏ, tính tình hấp tấp nên rất dễ làm mất đồ.""Vậy cũng được.""Nương nhớ phải đưa lại cho bọn con nha." Tiểu Tử thấp giọng nói.Vương thị và Cốc Chi Tề đều bật cười, nói: "Đứa nhỏ này ngày thường không nói lời nào, bây giờ lại còn hoài nghi nương. Nhất định nương sẽ giữ cho các con, yên tâm đi. Chờ các con lớn hơn một chút, như Tú Tuệ thì nương sẽ đưa lại."Ánh mắt bọn nhỏ sáng lên: "Được ạ."Vương thị: "Sáng mai ăn bánh quy.""Vâng."Cả nhà đều vui vẻ.Mà lúc này, Túc Ninh đã đến thị trấn, vì trước đó anh có nghe Trương Lực nói qua chỗ ở của chị em Cẩu Đản, nên rất nhanh đã tìm được nhà. Có lẽ vì trời mưa nên hầu hết mọi nhà đều đi ngủ sớm, nhưng hai chị em Cẩu Đản thì khác.Bọn họ chỉ vừa về đến nhà. Hôm nay trời mưa, ai ngờ nhà kho bị dột, bọn họ vội vàng chuyển vải đến nơi khác, thật ra vải không bị ướt, chỉ là bọn họ về nhà rất muộn.Lúc này những gia đình khác trong tiểu viện đều đã đi ngủ, bọn họ cũng vừa mới trở về, hai người thay quần áo, sau đó liền treo quần áo lên. Cũng may là bọn họ mang theo áo mưa nên quần áo chỉ bị ẩm, nếu không sợ là đã bị ướt hết.Chiếc áo mưa của họ cũng lọt vào mắt xanh của chưởng quầy, còn bảo bọn họ hôm nào đó mang đến cho ông ấy xem."Tỷ nói xem nếu chưởng quầy muốn đoạt áo mưa thì chúng ta phải làm sao bây giờ?"Táo Hoa lắc đầu: "Không đâu, chưởng quầy không phải loại người như vậy."Cẩu Đản: "Nhưng đây là đồ tốt."Táo Hoa: "Dù là đồ tốt thì bọn họ cũng không thể mặc, đây là quần áo của trẻ con.""Tỷ nói cũng đúng."Cậu yên lòng, nghiêng đầu nhìn màn mưa, nói: "Ngày hôm đó, trời cũng mưa to như vậy.""Thịch thịch thịch!"Chợt có tiếng gõ cửa vang lên trong màn đêm tĩnh mịch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận