Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 395:

Chương 395:
Chương 395:
Chân Minh Châu nhìn biểu cảm của Túc Ninh, trong lòng thầm nghĩ người này không giống như chỉ tùy tiện hỏi, vẻ mặt đó dường như rất nóng lòng muốn thử.Cô nói: "Nếu anh muốn tìm hiểu một chút thì chúng ta có thể mua một cây Thần Khí chơi, nhưng tôi cảm thấy anh sẽ bị mọi người cười nhạo."Túc Ninh lập tức nói: "Vậy thì có sao chứ?"Hai mắt anh sáng ngời: "Dù bị cười nhạo tôi cũng muốn thử một lần."Chân Minh Châu chỉ chỉ chính mình.Túc Ninh trầm mặc trong giây lát rồi nói: "Làm ơn."Anh đặc biệt nghiêm túc: "Để tôi thử một lần có được không?"Chân Minh Châu: "..."Cô gãi gãi đầu, nói: "Anh cũng không cần quá nghiêm túc như vậy, nhưng nếu anh tò mò thì chúng ta có thể mua nó, tôi cũng không phải là người quá quan tâm đến ánh mắt của người khác. Tôi sẽ dẫn anh đến đó tham quan, còn có thể mua rất nhiều thứ."Túc Ninh mỉm cười: "Được.""Hàng tết còn cần chuẩn bị thêm thứ gì không, sẵn tiện chúng ta mua nhiều thêm một chút."Chân Minh Châu thấy anh cao hứng không kiềm chế được, trong lòng cũng ý thức được hình như Túc Ninh chưa từng ăn tết. Trước đây anh chỉ có một mình, nhưng hiện tại không chỉ có cô mà còn có Triệu Xuân Mai và rất nhiều người khác. Bây giờ nhìn thấy anh hứng thú bừng bừng cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.Loại chuyện này không liên quan đến tuổi tác, trước kia anh cũng chưa từng cảm nhận được nên hiện tại muốn cảm nhận không khí tết cũng là chuyện bình thường.Nhưng Chân Minh Châu lại không biết Túc Ninh lại cảm thấy hứng thú như vậy, không chỉ hứng thú với phong tục ngày tết của Trung Quốc, mà đây là năm đầu tiên anh ăn tết với Chân Minh Châu. Tết năm ngoái anh quay về kinh thành phá hủy tổ chức, thân bị trọng thương, thậm chí còn không biết bản thân có thể sống sót hay không. Nhưng lúc ấy anh vẫn nghĩ mình nhất định phải quay trở lại, dù không thể ở lại thì anh cũng muốn canh giữ nơi này, hoặc là... chết ở nơi này.Với chấp niệm khắc sâu như vậy, cuối cùng anh đã về đến đây.Mà nay năm, anh đã có thể cùng Chân Minh Châu ngồi trong phòng, nghe cô tính toán xem khi ăn tết cần mua những gì cảm thấy vô cùng ấm áp,Anh nghiêng đầu nhìn Chân Minh Châu, hỏi: "Đến tết chúng ta sẽ xuống dưới chân núi sao?"Chân Minh Châu cười nói: "Không cần, chỉ có Triệu Xuân Mai dẫn Tiểu Thạch Đầu đến đây ăn tết với chúng ta."Túc Ninh nghiêm túc nói: "Tôi và Tiểu Thạch Đầu đều là những người may mắn, nếu thằng bé đến đây đón tết tôi sẽ dẫn nó đi chơi."Rất nhiều người có cơ duyên đến với nơi này, nhưng chỉ có hai người họ có thể tiếp tục sống ở đây, họ là những người rất may mắn mới có thể đến sống ở một đất nước tốt đẹp như vậy.Chân Minh Châu: "Tôi phát hiện anh rất thích trẻ con."Trước kia khi gặp Cẩu Đản cũng vậy, chỉ vì tuổi thơ của thằng bé có chút giống mình mà anh nguyện ý giúp đỡ hết lòng. Hơn nữa còn không cần bọn họ báo đáp, hiện tại khi nhắc đến Tiểu Thạch Đầu cũng vậy, gương mặt tràn đầy ý cười.Chân Minh Châu: "Nếu anh kết hôn, tương lai nhất định sẽ trở thành một người cha tốt."Túc Ninh đột nhiên im lặng.Anh nghiêm túc nhìn Chân Minh Châu, ánh mắt sâu thẳm.Chân Minh Châu: "..."Cô đột nhiên có chút căng thẳng, khẽ ho một tiếng rồi nói: "Muộn rồi, tôi muốn đi nghỉ."Túc Ninh nhìn dáng vẻ hốt hoảng thất thố của Chân Minh Châu khi đứng lên, nghiêm túc nói: "Tôi rất thích cô."Anh không biết tại sao mình lại nói ra những lời này, nhưng trong nháy mắt lại không kịp suy nghĩ gì thêm.Anh lại nghiêm túc nói: "Tôi rất thích cô, nhưng cô không cần sợ, tôi sẽ không làm tổn thương cô."Chân Minh Châu dừng chân, quay đầu lại nhìn về phía Túc Ninh.Túc Ninh ngồi trên sô pha, ánh mắt trong vắt, vô cùng thẳng thắn: "Nếu một ngày nào đó tôi kết hôn, nhất định là bởi vì cô cũng thích tôi, hai người chúng ta sẽ kết hôn với nhau, sau đó chúng ta sẽ sinh một đứa bé bụ bẫm. Nếu không phải... thì tôi không nghĩ mình sẽ có con."Vừa dứt lời thì sắc mặt anh đỏ bừng lên, thậm chí còn cảm thấy bản thân da mặt dày."Nếu cô không thích tôi thì tôi cũng không miễn cưỡng cô, chỉ cần có thể ở lại bên cạnh cô là được."Túc Ninh biết Chân Minh Châu đối xử tốt với anh bởi vì cô là người tốt chứ không hẳn là vì cô thích anh. Hiện tại còn quá sớm để thổ lộ, nhưng dù gì cũng đã nói ra rồi, không có gì thích hợp hay không thích hợp.Hơn nữa việc thổ lộ tình cảm thì làm gì có thời cơ thích hợp.Nếu có thể thì cứ nói ra.Anh khẽ cụp mắt, ngay sau đó ngẩng đầu: "Tôi sẽ không khiến cô phiền lòng."Chân Minh Châu nhìn Túc Ninh, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì mới tốt; cô căng thẳng mím môi, nửa ngày sau mới gãi gãi đầu rồi mở miệng:"Tôi, tôi cần suy nghĩ một chút..." Vừa dứt lời cô liền chạy trốn ra ngoài như một chú thỏ, rồi phóng thẳng lên lầu, động tác của cô cực kỳ nhanh nhưng Túc Ninh lại không cảm thấy mất mát.Cô nguyện ý suy nghĩ chứng tỏ cô đã dao động, vậy thì quá tốt rồi.Điều anh sợ nhất chính là cô vừa mở miệng thì đã cự tuyệt, cô chạy trốn chứng tỏ cô không phải hoàn toàn lãnh đạm, nghĩ đến đây Túc Ninh cảm thấy trong lòng tràn ngập niềm vui.Anh thật sự có một chút cơ hội đúng không?Có đúng không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận