Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 300:
Chương 300:
Hai người Chân Minh Châu và Túc Ninh nhanh chóng trang bị kỹ lưỡng rồi xuống lầu, trang bị kỹ lưỡng thật ra là mặc áo mưa.Cả Văn Khâm và Từ Nhất Ninh đều bày ra dáng vẻ “tôi đây rất có năng lực”, nói: “Nào, hôm nay tôi sẽ cho hai người xem tay nghề của tôi.”Chân Minh Châu: “Nhưng vì sao chúng ta nhất định phải làm việc này vào ngày mưa?”Cô bật chế độ truy vấn, mọi người lập tức im lặng, nhưng không lâu sau Văn Khâm liền lên tiếng: “Bởi vì trời mưa sẽ ảnh hưởng đến hoa.”Túc Ninh: “Tôi ra bên ngoài chặt một vài nhánh cây.”“Đa tạ, đa tạ.”Rất nhanh mọi người đều trở nên bận rộn, mắt thấy bọn họ luống cuống tay chân, Chân Minh Châu bèn hỏi: “Trước kia các người đã từng làm qua những việc này sao?”Từ Nhất Ninh: “Làm sao có thể chứ? Cha ta đã từng dạy học cho hoàng tử, cha đệ ấy là Hộ Bộ Thượng Thư, cô vừa nghe liền biết gia thế của chúng tôi, cũng có thể đoán được đây là lần đầu tiên chúng tôi làm việc này.”Chân Minh Châu: “...”Khiếp thật...Cô lại bật chế độ truy hỏi thêm lần nữa: “Nếu chưa từng làm qua thì sao hai người dám chắc mình sẽ làm được?”Văn Khâm: “Tôi xem Hỷ Dương Dương nên có thể làm được.”Chân Minh Châu suýt chút nữa bị hắn dọa sợ, thì ra vị đại ca này học từ phim hoạt hình?Cô hít sâu một hơi, nói: “Cậu thật sự... làm được?”Văn Khâm: “Cô yên tâm, tôi đã phác họa qua một lần trong đầu rồi, tôi cảm thấy không thành vấn đề.”Hắn rút quyển sổ tay ra: “Tôi còn phác họa và ghi chép lại, mọi việc không thành vấn đề.”Chân Minh Châu: “... Ôi thật là...”Nhất thời cô không còn lời nào để nói.Văn Khâm: “Cô cứ ở đó xem bọn tôi trổ tài đi.”Người này tự tin với bản thân mình một cách mù quáng.Bọn họ ở trong sân nói chuyện ồn ào, Quan Hân nhìn thấy vậy liền do dự trong chốc lát, sau đó cũng quyết định đi ra ngoài. Nhưng cô ấy cũng không đi ra sân mà chỉ đứng dưới mái hiên nhìn hai người Từ Nhất Ninh và Văn Khâm mân mê, do dự một chút, cô ấy nói:“Không thể làm như vậy.”Bọn họ đồng loạt nhìn sang, Quan Hân tiến lên, nước mưa rơi xuống trên người cô ấy.Chân Minh Châu: “Chị mặc áo mưa rồi hãy đi ra.”“Để tôi đi lấy áo mưa cho chị.”Lúc này Quan Hân mới chú ý trên người bọn họ đều mặc một bộ quần áo khá dài trông rất kỳ lạ.Chân Minh Châu: “Đây mà áo mưa và giày đi mưa.”Quan Hân không nói gì, sau khi mặc áo mưa thì đi ra sân: “Ở vị trí này không nên làm như vậy, hẳn là nên dựng khung như thế này, sẽ ổn định hơn, còn...”Bọn họ đều trợn mắt há mồm.Từ Nhất Ninh và Văn Khâm đều cảm thấy mình sẽ làm rất tốt nhưng thật ra không bằng Quan Hân.Quan Hân: “Cái này......”Cô ấy nhìn thấy chiếc rìu được đặt ở một bên bèn nhặt nó lên, sau đó nhanh tay chém đứt nhánh cây rồi nói: “Để tôi giúp mọi người.”Từ Nhất Ninh: “...”Chẳng lẽ hiện tại phụ nữ đều hung tàn như vậy sao?Ngược lại Văn Khâm tò mò hỏi: “Đại tỷ, tay nghề của tỷ thật tốt. Tỷ là thợ trồng hoa sao?”Quan Hân không đáp lời, lúc này mọi người mới phát hiện hình như Quan Hân chỉ nói chuyện với Chân Minh Châu, với ba nam đồng chí thì cô ấy không nói gì cả.Chân Minh Châu biết Quan Hân vì bị chồng phản bội nên có chút căm ghét đàn ông, vì thế cô lên tiếng giải thích: “Quan Hân là khách trọ mới đến đây hôm qua, cô ấy không phải là thợ trồng hoa.”Văn Khâm: “Ồ ồ.”Người này không hề có ý thức cảnh giác.Hắn nói: “Làm vậy là được rồi sao?”Quan Hân vẫn không đáp lời nhưng tay không ngừng nghỉ, rất nhanh cô ấy đã hoàn thành xong công việc.Chân Minh Châu: “Oa.”Quan Hân: “Như vậy là xong rồi.”Cô ấy nhìn khúc gỗ, cuối cùng nhìn về phía Túc Ninh, hỏi: “Xin hỏi cái này chặt được ở đâu?”Túc Ninh nhướng mày đáp: “Ở bên ngoài, cách đây không xa.”Quan Hân nhìn Chân Minh Châu, hỏi: “Bà chủ, tôi có thể ra ngoài nhìn một chút được không?”Chân Minh Châu tò mò hỏi: “Cây này có vấn đề gì sao?”Quan Hân không do dự, gật đầu nói: “Loại quả của cây này có độc, hiện tại đúng ngay mùa trái chín, tôi muốn hái một ít, biết đâu có lúc sẽ cần dùng đến.”Không gian dường như yên tĩnh lại.Chân Minh Châu chậm rãi nở nụ cười, nói: “Được, để tôi dẫn chị đi.”Túc Ninh: “Để tôi dẫn hai người đi, dù sao cô cũng không biết cây này ở đâu.”Chân Minh Châu gãi đầu: “Ồ, hình như là vậy.”Mặc dù Túc Ninh là người của quán trọ, nhưng Quan Hân ít nhiều vẫn có chút cảnh giác với đàn ông, là kiểu phòng bị không che giấu, chỉ liếc mắt là có thể nhìn ra. Chính vì vậy Chân Minh Châu nghĩ tốt hơn là mình nên đi theo. Như vậy ít nhất cũng có thể giúp Quan Hân giảm bớt phần nào căng thẳng.Vì cô ít đi ra ngoài nên lúc này có hơi căng thẳng.Cô đặt hai tay lên ngực làm động tác trấn an bản thân, đồng thời hít một hơi thật sâu, nói:“Chúng ta đi thôi.”Từ Nhất Ninh không nhịn được mà bật cười thành tiếng: “May là bọn tôi đều biết cô đang chuẩn bị ra cửa, nếu không biết còn tưởng rằng cô đang chuẩn bị đi vào đầm rồng hang hổ đấy.”Mặc dù lúc vừa đến đây mọi người đều rất dè dặt, nhưng Từ Nhất Ninh và Văn Khâm đều không phải là người cổ hủ, sau khi thân quen thì nói chuyện cũng không còn khách sáo như trước, xem nhau như bạn bè bình thường.Chân Minh Châu trừng mắt nhìn hắn: “Anh không biết nói chuyện thì đừng mở miệng có được không?”Từ Nhất Ninh im lặng làm động tác kéo khoá miệng.“Chúng ta cũng đi xem đi, ta cũng muốn nhìn xem là loại cây nào có độc.”“Đúng vậy, huynh là người tham ăn, chẳng may không chú ý lỡ ăn phải loại quả này có thể bị trúng độc chết.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận