Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 385:
Chương 385:
Túc Ninh vẫn luôn muốn đến kinh thành một chuyến chính là vì muốn thực hiện lời hứa giao nộp kho báu. Vì thế khi nhắc đến chuyện này anh cũng không giấu giếm.Anh cũng chỉ giải thích một cách bình thường, cũng không có ý gì khác, theo ý anh nói nếu muốn lấy được kho báu thì nhất định phải đến kinh thành, nhưng Chân Minh Châu lại đột nhiên hăng máu hơn.Tinh thần vô cùng phấn chấn.Cô lập tức nói: "Anh nói xem cụ thể là ở nơi nào?"Cô vô cùng hưng phấn, nói: "Chúng ta có thể đến đảo nhỏ đào một chút thử xem."Túc Ninh: "..."Vu Thanh Hàn: "..."Trần lão: "..."Chuyện này...Ngữ khí của người này cũng thật là...Chân Minh Châu cười khanh khách, nghiêm túc nói: "Mọi người nghĩ thử xem chuyện này cũng đâu phải không được, đúng không?"Được... sao?Ba người liếc nhìn nhau.Chân Minh Châu nghiêm túc: "Tôi nghĩ chúng ta có thể ở bên này thử một lần, thật ra việc đào xới tìm kiếm kho báu ở bên này ít nguy hiểm hơn là để Túc Ninh hồi kinh."Tuy rằng Vu Thanh Hàn đã từng nói cấp trên không yêu cầu anh giao nộp kho báu, nhưng Chân Minh Châu biết rõ Túc Ninh muốn hồi kinh.Túc Ninh là nam tử hán đại trượng phu lại trọng lời hứa, nếu nói chuyện cũng giống như đánh rắm thì sao dám tự xưng mình là đàn ông.Vì thế Chân Minh Châu đề nghị: "Đương nhiên cũng có thể chúng ta không đào được thứ gì. Nếu vậy thì nơi này căn bản không phải là Bạch Linh Sơn mà Túc Ninh nhắc đến; hoặc cũng có thể, sau mấy trăm năm kho báu đã sớm bị người khác tìm thấy và lấy mất; còn có một khả năng nữa chính là thế giới song song không tồn tại. Nhưng dù có một ngàn hay một vạn khả năng thì thế nào. Chúng ta thử một chút cũng chẳng sao."Thử tìm kiếm ở bên này vẫn tốt hơn là đi kinh thành.Nếu, ý cô là nếu thật sự tìm được thì không phải sẽ giảm bớt không ít rắc rối hay sao?Chân Minh Châu cảm thấy ý tưởng này của mình hay phết.Vu Thanh Hàn: "Cô nói rất có lý."Chân Minh Châu gật đầu: "Đó là chuyện đương nhiên, tôi không hề nói bừa đúng không?""Thử một lần cũng không có việc gì, cũng không biết đồ vật bên trong có thích hợp để lấy ra không."Đôi khi kỹ thuật thăm dò vẫn chưa đạt đến mức độ thập toàn thập mỹ."Bên trong đó đều là vàng bạc châu báu sao?"Túc Ninh gật đầu.Trần lão: "Nếu chỉ là vàng bạc châu báu thì không ảnh hưởng đến quá trình khai thác...Nhưng cũng có thể căn bản không có gì cả.""Không phải có thể mà xác suất rất lớn là cái gì cũng không có."Vu Thanh Hàn cười, đồng thời cũng ăn ngay nói thật: "Nhưng dù không có gì cả thì như Chân Minh Châu đã nói, thử đến đó một lần cũng không sao. Túc Ninh, cậu lại đây nhìn một chút xem có nơi nào cậu cảm thấy quen thuộc hay không?"Túc Ninh: "Được.""Ở bên này..."Mọi người lại bắt đầu thảo luận, quả nhiên rất nhanh Túc Ninh lại tìm được một vài địa phương trong có vẻ quen thuộc. Nghe vậy mọi người cảm thấy tinh thần phấn chấn hơn gấp trăm lần.Ai có thể nghĩ rằng bọn họ thật sự tìm thấy một nơi có khả năng là Túc triều, đúng là liễu ánh hoa tươi lại một thôn.Trần lão vô cùng kích động.Vu Thanh Hàn: "Tôi đi tìm Thẩm Nham."Trưởng phòng Thẩm là tổng phụ trách của căn cứ nghiên cứu, Vu Thanh Hàn không nói thêm lời nào mà trực tiếp rời đi. Trần lão lôi kéo Túc Ninh không buông, tiếp tục hỏi về phong tục tập quán của một vài địa phương cũng như một số việc khác.Chân Minh Châu cũng tham gia náo nhiệt, cảm thấy cực kỳ thú vị.Đúng như câu nói đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường.Bởi vì Túc Ninh thường xuyên vào nam ra bắc, nên kiến thức rộng rãi hơn những người chỉ quanh quẩn trong thôn, lại càng hiểu biết hơn về phong tục tập quán của từng địa phương. Bất kể là Trần lão hay Chân Minh Châu đều vui vẻ lắng nghe. Trần lão vẫn luôn mở bút ghi âm, còn bản thân ông cũng không ngừng ghi chú lại.Trần lão: "Ở Túc triều đã có các loại lương thực sản lượng cao như khoai tây, khoai lang rồi sao?"Túc Ninh: "Đúng vậy, hầu hết những gia đình nghèo khó đều ăn thứ này."Trần lão cảm khái: "Quả nhiên sự biến mất của một triều đại không hẳn là vì thiếu lương thực."Túc Ninh: "Tôi nghĩ là do rất nhiều nguyên nhân.""Đúng vậy."Chân Minh Châu ở bên cạnh lẩm bẩm: "Hoàng đế khai quốc của Túc triều cũng là người xuyên không, tôi đoán là có liên quan đến việc này. Ông xem trang phục của bọn họ đi, tiêu chuẩn không quá rõ ràng, kiểu dáng nào cũng có, hơn nữa cũng quá kiểu cách."Trần lão: "Cũng có thể là vì nguyên nhân này.""Không ngờ một cô gái nhỏ như cô lại hiểu biết không ít."Chân Minh Châu: "Tôi là người đầu tiên tiếp xúc với cổ đại, tiếp xúc càng nhiều tự nhiên sẽ biết nhiều hơn."Trần lão hâm mộ nhìn Chân Minh Châu, ông cũng muốn ở lại đây, cũng muốn tiếp xúc với người cổ đại nhiều hơn. Nhưng bởi vì tuổi ông đã cả nên tổ chức không đồng ý.Tuy nhiên, lão nhân gia vẫn rất vui vẻ vì có thể đến đây, ông vỗ vai Túc Ninh, nghiêm túc nói: "Nếu muốn đi nơi nào khác thì chúng ta vẫn sẽ đi cùng nhau."Chân Minh Châu kinh ngạc: "Ông cũng sẽ đi sao?"Trần lão trừng to mắt, nói: "Nếu có thể thì đương nhiên là tôi muốn đi, tôi là chuyên gia cũng là người đầu tiên phát hiện giống cây đặc biệt này, sao có thể quăng tôi sang một bên được?"Chân Minh Châu: "A, nhưng thật ra cũng không cần dùng từ 'quăng' này đâu nhỉ."Nhưng lão nhân gia vẫn kiên định: "Tôi nhất định phải đi, đồng chí tiểu Túc và tôi đang bàn bạc một chút về vấn đề này. Đồng chí Tiểu Chân không đi được đúng không?" Ngữ khí có chút đắc ý và khoe khoang.Chân Minh Châu thật ưu thương, cô cảm thấy lão nhân gia này đang cố ý.Chuyện này còn cần phải nói sao?Nếu mọi người thật sự phải đến đảo nhỏ thì Chân Minh Châu cũng không thể đi, nơi này không thể thiếu Chân Minh Châu được.Chân Minh Châu có chút ưu thương, nhưng vẫn nói: "Tôi cũng muốn đi, công việc này đúng là ràng buộc mà." Sau đó liền thở dài.Mọi người đều nở nụ cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận