Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 256:
Chương 256:
Chân Minh Châu cảm thấy vô cùng khó xử."Nếu tôi ra ngoài thì mọi người phải làm sao."Túc Ninh bình tĩnh nói: "Cô có thể nhốt chúng tôi lại."Chân Minh Châu bật cười thành tiếng, nói: "Như vậy không được tốt lắm."Túc Ninh: "Chuyện này thì có gì không tốt, tôi cảm thấy vẫn ổn."Văn Khâm đang đùa nghịch với mấy hoa, nghe được nội dung cuộc trò chuyện của bọn họ liền ngẩng đầu nói: "Bà chủ định đi ra ngoài sao? Nếu vậy thì có thể chuẩn bị một ít chậu hoa được không?"Văn Khâm: "Ở đây có một vài loài hoa khá quý giá, thích hợp được trồng trong chậu, dù thổ nhưỡng bên ngoài màu mỡ nhưng các loài hoa này lại không chịu nổi mưa gió."Chân Minh Châu: "Được, để tôi chuẩn bị, anh cần chậu kích thước khoảng bao nhiêu?""Cỡ nào cũng được."Chân Minh Châu bước lên nhìn mấy bông hoa rồi hỏi: "Đây là hoa gì?"Văn Khâm sửng sốt, hắn thật sự không ngờ Chân Minh Châu không biết loại hoa này, nhưng ngẫm lại một chút thì không còn nghi ngờ gì nữa. Bởi vì nếu cô ấy biết thì đã không bỏ mặc nó như vậy."Đây là một loại lan quý, mặc dù rất khó trồng nhưng giá trị rất cao."Chân Minh Châu: "Tôi thấy cậu hiểu biết rất nhiều về hoa."Văn Khâm mỉm cười: "Tôi có hứng thú với rất nhiều thứ."Hắn do dự một chút, xoa tay, nói: "Bà chủ, tôi thấy quyển vở cô treo trên tường rất đặc biệt, không biết, không biết có thể..."Hắn vò đầu, vội nói: "Tôi nguyện ý dùng tiền để mua nó."Chân Minh Châu: "Quyển vở trên tường?"Cô chợt nhớ ra đó là cuốn sổ tiếp nhận ý kiến khách hàng, nó được chuẩn bị để sử dụng khi homestay khai trương, chỉ là nó chưa từng được dùng đến.Chân Minh Châu: "Nếu cậu muốn tôi sẽ lấy cho cậu một quyển, không cần đưa tiền đâu, cái này cũng chẳng đáng giá bao nhiêu cả."Văn Khâm kinh ngạc nhìn cô.Chân Minh Châu: "Thật sự là không đáng tiền."Rất nhanh Chân Minh Châu đã lấy một quyển sổ cho Văn Khâm, khi nhận được hắn vô cùng vui vẻ.Sau đó hắn đi đến bên cạnh Túc Ninh, cảm khái: "Bà chủ dễ nói chuyện như vậy, tính cách lại dịu dàng, không sợ bị lừa sao?"Túc Ninh cười như không cười nhìn Văn Khâm, nói: "Chẳng lẽ ở đây tôi chỉ là tượng gỗ thôi sao?"Vẻ mặt Văn Khâm ngây ngốc.Túc Ninh bình tĩnh giải thích: "Bà chủ có ơn lớn với tôi, chuyện của cô ấy chính là chuyện của tôi, tính tình cô ấy tốt là vì cô ấy có hàm dưỡng; nếu gặp người hiểu chuyện cô ấy sẽ rất lịch sự, nếu gặp người không hiểu chuyện cũng chẳng sao, tôi sẽ khiến kẻ đó biết được kết cục khi không hiểu chuyện."Văn Khâm: "..."Sao người này nói chuyện lại đáng sợ đến vậy chứ?Hắn yên lặng nhìn người đàn ông trước mặt, nói: "Ngươi thật hung dữ."Túc Ninh nhướng mày: "Có sao?"Văn Khâm gật đầu, không có mắt nhìn còn khẳng định lại một câu: "Ngươi có."Tuy miệng thì nói như vậy nhưng bản tính lại khá nhát gan, hắn ôm giấy bút chạy như bay về phòng.Túc Ninh: "Vì sao lại bỏ chạy?"Văn Khâm: "Tôi không có gì để nói."Túc Ninh: "..."A, vậy âm thanh vừa rồi phát ra từ không khí sao?Còn bảo là không có gì để nói.Chân Minh Châu thấy vậy liền bật cười, nói: "Thoạt nhìn trông cậu ấy nhát gan thật."Túc Ninh gật đầu, nói: "Cô nói đúng."Chân Minh Châu tò mò: "Từ Nhất Ninh đâu?"Khóe miệng Túc Ninh hơi run rẩy, nói: "Ở trong phòng xem Hỉ Dương Dương và Hôi Thái Lang."Chân Minh Châu: "Hả?"Khóe miệng Túc Ninh lại giật giật, không nhịn được nói: "Nữ thần của hắn là Mỹ Dương Dương, tối qua tôi nghe hắn nói với Văn Khâm, tương lai hắn muốn cưới Mỹ Dương Dương."Chân Minh Châu: "..."Cậu như vậy gia đình cậu có biết không?Cô nói: "Ý nghĩ của cậu ấy cũng thật độc đáo."Bạch Viễn cũng xem Hỉ Dương Dương và Hôi Thái Lang, sau đó học tập một số phát minh lung tung gì đó, còn có một số "biện pháp phòng vệ", thậm chí ông ấy còn chủ động đi tìm Chân Minh Châu thảo luận tính khả thi của mấy thứ này.Còn vị này cũng xem Hỉ Dương Dương và Hôi Thái Lang, kết quả là đã yêu Mỹ Dương Dương.Giống loài khác nhau thì làm sao có tình yêu.Cũng là con người, nhưng sao khoảng cách giữa con người với nhau lại lớn như vậy?Chân Minh Châu nói: "Hiện tại tôi tin những lời Bạch lão sư nói, chắc chắn hai người này bị người khác tính kế, vừa nhìn liền biết không phải là người thông minh."Túc Ninh bật cười, nói: "Con người luôn có ưu và khuyết điểm."Chân Minh Châu: "Vậy ưu điểm của tôi là gì?"Túc Ninh: "Là khiêm tốn."Khi hai người đang nói chuyện thì điện thoại của Chân Minh Châu vang lên. Chân Minh Châu liếc nhìn, sau đó làm động tác ý nói cô phải rời đi.Cô quay về phòng liền bắt máy: "Giáo sư Vu?"Vu Thanh Hàn: "Tôi không tìm cô thì cô cũng không liên lạc với tôi, cô cũng quá lãnh đạm rồi đấy."Chân Minh Châu: "Không có việc thì tôi tìm anh để làm gì, không phải tôi sợ làm phiền rồi ảnh hưởng đến công việc của anh sao?"Vu Thanh Hàn mỉm cười: "Tôi còn nghĩ là vì Triệu Xuân Mai muốn ghép đôi tôi với cô nên cô sợ."Chân Minh Châu lập tức cau mày, nói: "Tôi sợ cái gì, có gì mà tôi phải sợ chứ? Khoan đã, dì ấy cũng hỏi qua anh sao?"Cô đột nhiên hiểu ra.Vu Thanh Hàn gật đầu, mỉm cười nói: "Đúng vậy, chỉ là tôi nói phải xem ý của cô như thế nào."Chân Minh Châu hơi nheo mắt: "Có phải anh biết tôi sẽ từ chối hay không?"Vu Thanh Hàn: "Không biết, nhưng ít nhiều vẫn có thể đoán được."Chân Minh Châu: "Ồ?""Dù gì trong đầu cô cũng không có sợi dây tình cảm."Chân Minh Châu: "Hình như lời này nghe chẳng hay ho gì."Vu Thanh Hàn bật cười, sau khi cười đã rồi thì bắt đầu nói đến chuyện chính: "Những thứ mà cô giao cho Triệu Xuân Mai đều đã được xử lý. Tôi đã gửi phần của cô vào thẻ, cô kiểm tra và xác nhận giúp tôi."Đôi mắt Chân Minh Châu sáng lấp lánh: "Tôi lại có thêm tiền sao?"Vu Thanh Hàn cười nói: "Đúng vậy, cô lại nhận được tiền, tôi có thể đến ăn ké cô không?"Chân Minh Châu: "Anh cứ đến đây, đúng lúc gần đây tôi khá nhàm chán."Vu Thanh Hàn: "Cô nhàm chán nhưng tôi thì không, hiện tại tôi đang rất bận đây này."Chân Minh Châu: "Anh đang chọc tôi có đúng không?"Vu Thanh Hàn bật cười: "Không phải, khoảng mấy ngày nữa tôi sẽ đến thăm cô."Chân Minh Châu: "OK."
Bạn cần đăng nhập để bình luận