Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 293:

Chương 293:
Chương 293:
Chân Minh Châu vẫn luôn cảm thấy tính tình Túc Ninh có chút lạnh nhạt, nhưng là anh lại đối xử khá tốt với Cẩu Đản. Có không ít người lui tới homestay, nhưng anh chỉ nhắc đến Cẩu Đản Nhi, dù Cẩu Đản là người ở lại nơi này trong thời gian ngắn nhất.Thằng bé chỉ ở lại một đêm, đến ngày hôm sau liền rời đi.Nhưng Túc Ninh lại chỉ nhớ đến cậu."Vì cái gì?"Túc Ninh: "Tôi nhìn thấy thằng nhóc ấy liền nghĩ đến mình khi còn nhỏ."Anh thẳng thắn: "Lúc ấy, tôi cũng rất hy vọng sẽ có người giúp đỡ mình, nhưng lại không có một ai cả. Hiện giờ gặp được thằng bé, tôi cũng không biết nói như thế nào về suy nghĩ của mình, chỉ đơn giản muốn giúp đỡ một chút, xem như là bù đắp cho những nuối tiếc của bản thân khi còn nhỏ đi."Chỉ khi nói chuyện với Chân Minh Châu, Túc Ninh mới giải thích cặn kẽ như vậy.Chân Minh Châu nghe đến đây thì gật đầu: "Nếu anh muốn như vậy thì cứ đi đi, đừng để bản thân phải hối hận."Túc Ninh: "Cảm ơn."Chân Minh Châu cười nhẹ, nói: "Không cần khách khí nha."Thấy dáng vẻ dịu dàng của cô, ánh mắt Túc Ninh trở nên thâm trầm hơn, ngay sau đó ngẩng đầu lên, nói: "Tôi đi đây."Chân Minh Châu: "Tôi cũng xuống lầu chuẩn bị một ít đồ vật để anh mang qua đó."Túc Ninh gật đầu: "Được."Hai người cùng nhau xuống lầu, Chân Minh Châu nói: "Anh biết không? Số lượng mì gói tôi đặt có thể lấp đầy một xưởng sản xuất nhỏ."Ban đầu, những thứ như mì gói, bánh mì thịt nguội, xúc xích... đều là cô tự mua từ các nhà cung cấp. Hiện tại những thứ này đều được Triệu Xuân Mai cung cấp, không phải bọn họ muốn kiếm phần tiền chênh lệch mà cái bọn họ cần chính là bao bì đơn giản, không có bất kỳ chữ viết nào cả.Thử nghĩ mà xem, nếu cổ đại xuất hiện một chiếc túi nilon bên trên có viết: Khang Sư Phụ, Xin Ramen... thì phải giải thích như thế nào?*Tên các nhãn hiệu mì ăn liền của Trung Quốc.Vì vậy, hiện tại tất cả các loại thực phẩm ăn liền ở chỗ Chân Minh Châu đều là do Triệu Xuân Mai tìm nhà xưởng đặt làm riêng. Không cần nhãn hiệu gì cả, trên bao chỉ ghi ngày sản xuất và hạn sử dụng, không có bất kỳ thông tin nào khác.Chân Minh Châu và Túc Ninh cùng nhau đi xuống lầu, nói: "Anh nghĩ xem có thể mang theo bao nhiêu?"Túc Ninh vẻ mặt lãnh đạm, nói: "Bọn họ có nhiều người như vậy, hầu như mỗi tuần đều đến đây vận chuyển hàng hoá, tôi nghĩ giọng cần đưa cho bọn họ quá nhiều, chỉ cần mang theo một ít là được.Chân Minh Châu: "Như vậy cũng đúng."Nếu để Túc Ninh mang đồ qua bên ấy hình như có chút thừa thải.Dù sao cứ mỗi bảy ngày Trương Lực đều phải đến đây nhận hàng hóa một lần, mỗi lần đều mang đi mấy ngàn gói mì ăn liền. Chân Minh Châu biết số mì đó không chỉ để bọn họ ăn mà phần lớn đều được vận chuyển đến cho Cửu Hoàng Tử.Cửu hoàng tử ở kinh thành lại bán ra bên ngoài để kiếm tiền.Đừng nghĩ Cửu hoàng tử sẽ không làm những chuyện như thế này. Thân phận hoàng tử đúng là cao quý, nhưng những chuyện này cũng không cần hắn phải đích thân ra tay, hắn chỉ cần ra lệnh để cấp dưới làm là được.Hiện tại nhóm người Cửu hoàng tử, suy cho cùng thì chỉ khi có nhiều tiền mới dễ nói chuyện cũng như có thể thu phục được những người dưới quyền. Dù là Cửu hoàng tử hay các vị hoàng tử khác thì bên trên bọn họ vẫn còn có hoàng đế.Hoàng đế ban thưởng cho bọn hắn, dù là núi vàng núi bạc, thì trong lòng hoàng đế cũng hiểu rõ nhi, bọn hắn không có khả năng đánh bại ông.Nhưng nếu những thứ đó là của bản thân mình thì khác.Chính vì vậy, tuy việc kiếm tiền nghe có vẻ rất thô tục nhưng lại rất hữu ích.Cũng vì lý do đó mà Cửu hoàng tử chưa bao giờ cắt đứt liên lạc với Chân Minh Châu, cứ cách bảy ngày bọn họ lại đến đây một lần. Mà bọn họ cũng phát hiện ra một việc, trước kia cứ nghĩ rằng chỉ những ngày mưa mới có thể đến đây, nhưng thật ra những ngày trời không mưa vẫn có thể đến như thường. Chỉ là bọn họ không thể nhìn thấy toà nhà nào mà thôi.Tuy việc giữa bãi đất trống xuất hiện một cánh cổng là rất kinh khủng, nhưng dần dần mọi người cũng đã quen.Do đó, hiện tại hầu như cứ cách bảy ngày bọn họ sẽ đến một lần, cũng không nhất định phải đến đây vào ngày mưa, thật ra việc ra ngoài vào những ngày mưa khá bất tiện, nhất là khi vận chuyển hàng hóa, cứ mãi che chắn suốt như vậy cũng không phải là biện pháp tốt.Tuy bà chủ cũng từng nói không có gì là bất biến, có lẽ qua một đoạn thời gian sẽ có sự thay đổi, nhưng hiện tại mọi người đã hình thành thói quen.Túc Ninh: "Bên ngoài đang mưa to, không tiện mang theo nhiều đồ."Chân Minh Châu: "Vậy được rồi."Tuy nói như vậy những cô vẫn nói: "Anh giúp tôi mang một ít đồ vật đến cho Lâm Tú Tuệ."Sau đó lại nói: "Còn có cả Tiểu Hồng, Tiểu Tử và Lan ca nhi."Túc Ninh khẳng định: "Cô đối xử rất đặc biệt với Lâm Tú Tuệ."Chân Minh Châu gật đầu, nói: "Đúng vậy, nhưng hiện tại tôi không thể tiết lộ lý do vì sao."Túc Ninh cười nói: "Không nói cũng chẳng sao cả."Chân Minh Châu: "Đây, chính là cái này."
Bạn cần đăng nhập để bình luận