Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 56: Trò Chuyện Đêm Khuya 3
Chương 56: Trò Chuyện Đêm Khuya 3
Như vậy, xem ra những điều cô biết trước kia chỉ là da lông, hiện tại số chuyện cô biết càng nhiều.Hoặc là nói, cô càng được công nhận và tín nhiệm?Hiện tại, tâm tình cô không tệ.Chân Minh Châu nghiêm túc: "Anh cứ yên tâm, tôi đều hiểu được."Vu Thanh Hàn nhìn đồng hồ, mỉm cười nói: "Đã hơn 3 giờ sáng."Chân Minh Châu: "Tôi đã ngủ một buổi trưa, nên không buồn ngủ."Dáng vẻ cô như rất muốn rủ rê Vu Thanh Hàn nói chuyện phiếm đến bình minh: "Hôm nay anh tiến hành thử nghiệm với người áo đen đã thu được kết quả gì?"Tên đó liên tục hét thảm thiết không ngừng."Tôi nói tôi không hề đánh hắn, cô tin không?" Vu Thanh Hàn cảm thấy bản thân thật oan uổng. Tên đó nhìn cứng rắn, nhưng cạo đầu cũng hét, dí côn điện cũng hét, đẩy hắn cũng hét, không khác gì gà kêu.Như vậy mà là đàn ông. Đã thế còn không biết xấu hổ kêu gào cái gì là đàn ông thì quyết đấu một trận.Quyết! Đấu! Con! Khỉ!So xem ai có thể hét sao?Tên này điên cuồng hét chói tai, khiến thái độ của A Cửu với anh cũng cẩn thận hơn nhiều. Nhưng thực tế là anh không đánh người."Tôi còn oan uổng hơn Đậu Nga."Chân Minh Châu không tin. Cô cười khan vài tiếng.Vu Thanh Hàn nghiêm túc: "Động tay chân không phải hành động của người văn minh, ánh mắt đó của cô là sao? Tôi thật là có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch."Chân Minh Châu: "Vốn dĩ nước sông Hoàng Hà cũng không trong."Vu Thanh Hàn: "Cô thật là..."Chân Minh Châu chớp đôi mắt to, Vu Thanh Hàn muốn nói gì đó nhưng lại bật cười: "Được rồi."Chân Minh Châu cười tủm tỉm: "Tên đó nói cái gì?"Vu Thanh Hàn dáng vẻ kiêu ngạo: "Không muốn nói."Đứng dậy, đi ngủ thôi. Cả buổi tối cùng cô nói tào lao cái gì chứ!Chân Minh Châu: "Không nói thì không được đi."Cô kéo ống tay áo Vu Thanh Hàn: "Nói một chút thôi."Lúc này đến lượt Vu Thanh Hàn cười to.Chân Minh Châu cảm khái trong lòng, ông anh này thật là không dễ chọc mà."Tôi đảm bảo về sau sẽ tin tưởng anh." Cô vừa nói vừa vươn hai ngón tay thề thốt.Vu Thanh Hàn bật cườiMặc dù Chân Minh Châu chỉ làm ra vẻ nhưng xem như "dụ dỗ" khá thành công.Vu Thanh Hàn: "Hiện tại, tôi chỉ làm một vài thử nghiệm ngắn, nhưng vẫn có thể nhận thấy chỉ cần là tên áo đen mở cửa thì dù là trời nắng hay mưa đều là cổ đại. Nếu tôi mở cửa thì trời mưa là cổ đại, còn trời nắng là ở hiện đại, điểm này lại giống với cô. Tuy nhiên, theo lý thuyết thì tôi hẳn là người đến cùng một nơi với người áo đen."Chân Minh Châu hiểu ý của anh, vì thế sự liên hệ giữa người và cánh cửa vẫn chưa chắc chắn, vẫn còn có quy luật mà bọn họ chưa tìm ra."Cứ từ từ xem sao, dù sao chúng ta vẫn ở nơi này."Vu Thanh Hàn gật đầu: "Cô nói đúng."Anh lại bổ sung: "Tôi còn phát hiện một hiện tượng kỳ lạ, đó là vào lúc trời mưa, homestay của cô đã xuyên đến cổ đại nên khi chúng ta mở cửa bên ngoài sẽ là cổ đại; nhưng thời điểm trời không mưa thì khác, homestay xuyên về hiện đại nhưng người ở cổ đại mở cửa vẫn là cổ đại."Chân Minh Châu: "Điều này giống với suy đoán của tôi.""Có thể là do từ trường, trong thời gian ngắn ngủi không thể nào phân tích."Sau đó anh đưa ngọc bội cho cô xem.Hứng thú của Chân Minh Châu lập tức dâng cao, đôi mắt mở to như bóng đèn trong đêm tối."Thế nước của ngọc bội rất tốt, tôi nghĩ chắc là rất đáng giá. Tuy nhiên, tôi lại chú ý đến khối lệnh bài hơn. Thời điểm học đại học, giáo viên đã từng nói qua thật ra người cổ đại và người hiện đại chúng ta không quá khác nhau. Có nhiều đồ vật tuy rằng bề ngoài khác nhau nhưng thực tế là giống nhau. Ví dụ như khối lệnh bài này, nếu anh muốn chứng minh thân phận cảnh sát thì phải lấy ra giấy chứng nhận, mà bọn họ nếu muốn chứng minh thân phận cũng không thể chỉ nói một câu là được. Tôi nghĩ khối lệnh bài này là vật chứng minh thân phận của hắn.""Tôi hiểu."Chân Minh Châu cũng gật đầu, nói tiếp: "Giáo sư hẳn cũng hiểu cổ đại kiêng kỵ rất nhiều thứ; từ hình dáng, cấu tạo đến đồ án, hoa văn đều không thể tuỳ tiện sử dụng."Vu Thanh Hàn: "Cho nên?"Chân Minh Châu: "Tôi chỉ có thể nói lệnh bài này là để chứng minh thân phận, còn những cái khác ngày mai phải hỏi người dân địa phương - A Cửu một chút."Khoé miệng Vu Thanh Hàn giật giật: "Hoá ra cô nghiên cứu nửa ngày vẫn không nhìn ra."Chân Minh Châu không phục: "Ai nói tôi không nhìn ra? Tôi cũng biết được một chút đây là đồ vật tượng trưng cho thân phận của hắn."Vu Thanh Hàn yên lặng nhìn trời, sau đó thở dài nói: "Tôi muốn đi ngủ đi."Chân Minh Châu: "Tôi không buồn ngủ."Vu Thanh Hàn cao giọng: "Không buồn ngủ cũng nên đi ngủ, nhanh đi nghỉ ngơi đi."Chân Minh Châu: "... Hung phạm."Vu Thanh Hàn bất đắc dĩ: "Tôi đỡ cô."Chân Minh Châu: "Tôi vẫn ổn."Chỉ là chân hơi đau một chút nhưng không gây trở ngại gì.Chân Minh Châu ngoài miệng thì nói không buồn ngủ nhưng vừa về phòng liền dính vào giường.Mà Vu Thanh Hàn cũng vậy, dù sao anh cũng mệt mỏi cả ngày trời.Thế nhưng, trong đêm tối thiếu niên A Cửu vẫn ôm điều khiển ti vi không buông tay.Ngủ cái gì mà ngủ! Phải xem phim.Hắn không phải giải trí, mà là chân chính học tập.Không ngủ được còn có người áo đen bị nhốt ở phòng giám sát.Hắn vốn là sát thủ, được giao nhiệm vụ đuổi giết Cửu hoàng tử, đuổi đến tận đây lại để mất dấu. Bọn họ chia ra tìm kiếm, huynh đệ của hắn đã táng thân trong bụng hổ, còn hắn may mắn chạy thoát. Không ngờ hiện tại lại rơi vào tay kẻ thần bí.Nơi này vô cùng quỷ dị.Căn nhà này và người ở đây đều rất kỳ quái, điều kỳ lạ hơn là tại sao căn nhà này lại xuất hiện ở nơi núi sâu rừng già.Điều này khiến hắn không thể nào ngủ được, hắn trầm mặc nghĩ không biết ngày mai tên tóc ngắn kia sẽ đối phó với mình như thế nào.Hắn nhìn bánh bao đang được đặt một bên, đây là thức ăn buổi tối cho hắn, không biết bên trong có hạ độc hay không nên hắn không dám ăn. Hiện tại hắn ngủ cũng không dám ngủ, ăn cũng chẳng dám ăn.Nhưng hắn nhất định phải chịu đựng, chỉ cần chịu đựng khi các huynh đệ tìm đến sẽ giúp hắn trốn thoát.Hắn mở to mắt, hít sâu một hơi, chịu đựng! Đối với hắn thì một đêm không ngủ chẳng phải chuyện lớn lao gì.Sáng sớm ngày mai lại có người đến kéo hắn ra thẩm vấn lần nữa. Nhưng đúng là như vậy sao?Hắn kiên cường chịu đựng, nhưng đến giữa trưa ngày hôm sau cũng không có ai đến tìm hắn. Thậm chí cũng không nghe thấy tiếng người nói chuyện. Mẹ nó! Những người này thật sự quá lười nhác.Thế nhưng điều này cũng chẳng hề kỳ quái. Bởi vì đêm qua bọn họ thức đến ba bốn giờ sáng mới nghỉ ngơi.Vì thế, người áo đen tự mình bổ não.
Bạn cần đăng nhập để bình luận