Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 179:

Chương 179:
Chương 179:
Vu Thanh Hàn như vậy cũng không thể làm Chân Minh Châu nở nụ cười, cô còn hừ thêm một tiếng.Vu Thanh Hàn dường như muốn tìm đồng minh: "Thím Bàng, thím thấy cháu nói có đúng không?"Thím Bàng cười nói: "Vậy là cháu không hiểu rồi, bề ngoài lão Chân nhìn có chút hung dữ nhưng con người lại rất tốt, lần sau cháu không cần trốn tránh ông ấy như vậy. Hơn nữa người trẻ tuổi các cháu như vậy là không được, muốn cưới con gái nhà người ta sao có thể sợ cha vợ được?"Vu Thanh Hàn: "Cháu không..."Thím Bàng ngắt lời anh: "Được được, thím biết cháu da mặt mỏng, nếu cháu đã nói không phải thì không phải. Thím cũng đã trải qua thời tuổi trẻ nên có thể hiểu được. Còn không phải là chưa thành công sao, cháu phải cố gắng lên. Minh Châu của chúng ta đẹp như vậy, lại là người có năng lực, người thích con bé có thể xếp hàng dài đến nước Pháp đó."Chân Minh Châu: "... Khoa trương đến vậy."Thím Bàng: "Người theo đuổi mấy cô nữ mình tinh còn có thể xếp hàng dài đến nước Pháp, tại sao cháu lại không được? Cháu còn xinh đẹp hơn mấy cô minh tinh đó."Chân Minh Châu yên lặng dùng hai tay che mặt, cảm thấy thẹn thùng, nói đúng hơn là rất thẹn thùng.Đôi khi được khen như vậy chỉ cảm thấy nổi da gà.Tuy rằng cô biết người trong thôn đều có lòng tốt, nhưng Chân Minh Châu vẫn cảm thấy ngượng ngùng."Cháu xem cháu e lệ gì chứ, đúng là vẫn còn con nít mà. Thời điểm thím còn trẻ, mọi người đều nói thím nhìn giống Võ Tắc Thiên, cháu nghĩ thím sẽ cảm thấy thẹn thùng sao? Một chút cũng không."Vu Thanh Hàn: "..."Chân Minh Châu: "..."Chân Minh Châu nuốt nước miếng: "Thím Bàng à, ở homestay vẫn còn khách trọ nên... bọn cháu đi trước nhé."Thím Bàng: "Các cháu đi đi."Thím ấy vẫn không quên nắm chặt nắm tay, cổ vũ Vu Thanh Hàn: "Cố lên cố lên, thím Bàng cổ vũ cho cháu, phải cố gắng theo đuổi Minh Châu nha, con bé là hoa khôi của thôn chúng ta đấy."Chân Minh Châu: "..."Xe chạy dọc theo đường núi, trong xe vô cùng an tĩnh, mắt thấy xe ngừng lại, cuối cùng Vu Thanh Hàn cũng không nhịn được cười to.Anh vô cùng vui vẻ nói: "Thôn hoa tiểu thư, đã đến rồi, mời cô xuống xe."Chân Minh Châu trừng mắt nhìn anh.Vu Thanh Hàn nhịn không được cười to hơn, Chân Minh Châu bị tiếng cười của anh chọc giận, trực tiếp đánh người."Anh thật là phiền quá đi."Vu Thanh Hàn: "Ấy ấy, cô chú ý một chút, đừng nên hở tý là đánh tôi, nếu để người khác thấy thì những lời đồn đãi tiếp theo đó là đánh là thương mắng là yêu."Chân Minh Châu: "Anh thật phiền."Vu Thanh Hàn kéo theo vali cùng Chân Minh Châu đi vào, lại tiếp tục nói: "Đừng nóng giận nữa, đợi một thời gian nữa khi trường học khai giảng tôi sẽ ít đến đây hơn, lúc đó lời đồn cũng sẽ dần tiêu tan."Chân Minh Châu cười ha hả một tiếng.Cô hiểu rất rõ chuyện này, nên nói: "Đúng vậy, tin đồn sẽ dần tiêu tan. Nhưng chỉ cần xảy ra vấn đề thì anh liền đến đây, sau đó lời đồn sẽ lại tiếp diễn. Quanh đi quẩn lại thì thanh danh của tôi cũng sẽ không tẩy trắng được."Vu Thanh Hàn: "Cũng không bị bôi đen thì cần gì phải tẩy trắng? Chỉ là có thêm một người thật thật giả giả theo đuổi cô mà thôi. Chỉ cần cô biết không phải là được rồi? Lại nói chẳng lẽ tôi nhìn rất kém cỏi sao? Có một người như tôi theo đuổi cô cũng đâu phải chuyện gì mất mặt đâu."Anh mỉm cười: "Hơn nữa, Chân nữ hiệp của chúng ta là người không màng danh lợi, chắc sẽ không để ý đến những lời đồn đó đúng không? Cô là người lớn nên cũng đừng so đo nữa."Chân Minh Châu liếc hắn: "Anh đừng có nói mấy lời này với tôi."Hai người vừa đi vào sân vừa cãi nhau chí choé.Vu Thanh Hàn: "Cô đừng mất hứng, tôi thật sự là một người bạn bè - đồng nghiệp rất tốt. Lần này về thủ đô làm báo cáo công tác, tôi còn có quà cho cô này."Chân Minh Châu dừng bước: "Là cái gì?"Vu Thanh Hàn: "Đi, đi vào nhà rồi đưa cho cô."Hai người cùng nhau vào nhà, Vu Thanh Hàn mở vali: "Gần đây không phải đang lưu hành một kiểu túi xách của hãng xe ngựa* sao? Tôi mua tặng cô một cái."*Là logo của Hermes.Chân Minh Châu kinh ngạc: "Túi xách ?"Vu Thanh Hàn: "Đúng vậy. Tôi đủ tiêu chuẩn để trở thành một người bạn tốt đúng không? Xem thử xem có đẹp hay không?"Chân Minh Châu nhìn Vu Thanh Hàn lấy ra một chiếc hộp đựng túi màu cam có logo hình xe ngựa. Tuy rằng cô không để ý đến những nhãn hiệu thời trang xa xỉ nhưng vẫn biết đôi chút, giá cả không hề rẻ chút nào.Chưa ăn qua thịt heo cũng đã gặp qua heo chạy nha.Cô kinh ngạc nhìn Vu Thanh Hàn, hơn nửa ngày không nói gì.Vu Thanh Hàn: "Sao không mở ra đi? Nhìn xem có thích hay không? Như thế nào? Cảm động rồi đúng không?"Chân Minh Châu: "Tôi không dám mở ra."Cô nuốt một ngụm nước miếng, không nhịn được hỏi thẳng: "Vu Thanh Hàn, có phải anh thật sự thích tôi không?"Vu Thanh Hàn: "..."Anh hơi híp mắt, nói: "Để tôi sờ mặt cô thử xem da mặt cô dày đến cỡ nào."Chân Minh Châu mắt tròn mắt dẹt: "Anh không thích tôi mà tặng tôi một chiếc túi đắt tiền như vậy sao?"Chân Minh Châu mở ra, là một chiếc túi vuông màu trắng kem. Cô không nói lời nào, lập tức lên trang web chính thức để xem giá cả, sau đó đưa màn hình điện thoại di động ra trước mặt Vu Thanh Hàn, nói: "Này, nhìn này, là bảy vạn đó!"Cô hoàn toàn không thể tin tưởng, lên tiếng chất vấn: "Anh tặng tôi một chiếc túi đắt như vậy mà nói không có ý gì với tôi."Vu Thanh Hàn: "Có vấn đề gì sao?"Chân Minh Châu phát điên: "Có vấn đề gì sao? Là vấn đề lớn đó! Tự nhiên lại tặng tôi thứ đắt tiền như vậy!"Vu Thanh Hàn: "Vậy không phải cô cũng đưa tôi đồ vật quý giá saoChân Minh Châu: "Hả?"Cô sửng sốt, ngây người nhìn Vu Thanh Hàn, sau đó hỏi: "Tôi đưa anh cái gì?"Tại sao cô lại không nhớ được mình đã đưa thứ gì đó cho Vu Thanh Hàn?Hơn nữa còn rất quý giá.Nếu có thì không thể nào quên được.Chẳng lẽ cô thật sự quên mấtKhông có khả năng!Chân Minh Châu nhìn Vu Thanh Hàn với ánh mắt đồng tình, nói: "Tuổi còn trẻ mà trí nhớ lại kém như vậy, tôi gửi cho anh đồ vật quý giá lúc nào?"Vu Thanh Hàn: "Hải sản và rau xanh."Chân Minh Châu: Không đúng, sao lại nhắc đến mấy thứ này chứ?Chân Minh Châu: "Anh nói cái gì? Hải sản và rau xanh cũng không phải rất quý giá? Hải sản là dùng lương thực đổi về, giá lương thực không đắt chút nào. Còn rau xanh thì không phải chính anh bắt tên đầu trọc trồng sao, sau đó thì chúng nó tự mình sinh trưởng và phát triển. Sao lại nói là tôi gửi cho anh? Dù đúng thật là tôi gửi cho anh thì những thứ này cũng không phải đồ vật quý giá gì."Vu Thanh Hàn lại không nghĩ như vậy, anh cười nói: "Không cần quan tâm thứ này có đáng tiền hay không. Hải sản và rau xanh cô gửi là hoàn toàn tự nhiên, không ô nhiễm; nên sau một thời gian sử dụng những loại thực phẩm này thì tôi cảm thấy thoải mái trong người, đây mới chính là giá trị cao."Chân Minh Châu vò đầu bứt tai, mái tóc suôn mềm trở nên rối bù như ổ gà.Cô nói: "Nhưng..."Vu Thanh Hàn: "Cơ thể nhận biết rất rõ ăn cái gì là tốt, sức khỏe con người là vô giá. Cô đã đưa tôi những thứ vô giá, tôi đưa lại cô đồ vật có giá trị cao chẳng lẽ rất khó lý giải sao? Đương nhiên nếu cô không thích thì sau này tôi sẽ không tặng nữa. Nhưng lần này cô nhất định phải nhận, cũng không thể để một người đàn ông như tôi xách túi này đi dạy khiến mọi người trong trường bấn loạn. Không nhận không được nha."Chân Minh Châu: "Nhưng..."Vu Thanh Hàn: "Đừng nhưng nhị gì nữa, mấy bà cô bà lão cũng không giống như cô."Chân Minh Châu: "..."Vu Thanh Hàn nói: "Hơn nữa cũng không đắt lắm."Chân Minh Châu: "..."Bảy vạn! Sao có thể không đắt chứ!Tuy rằng sổ tiết kiệm ở ngân hàng của cô gần chín con số, nhưng Chân Minh Châu vẫn cảm thấy rất đắt nha.Dù sao cô cũng chỉ mới có tiền nên thói quen sinh hoạt vẫn chưa thay đổi được.Thiên ngôn vạn ngữ, cuối cùng Chân Minh Châu chỉ thốt lên một câu: "Tiền lương của anh rất cao sao."Vu Thanh Hàn: "Thật ra tôi cũng không có chỗ để tiêu tiền."
Bạn cần đăng nhập để bình luận