Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 1001: Hài lòng với hiện tại (4)

Chương 1001: Hài lòng với hiện tại (4)
Lúc này nhìn thấy những người đàn ông vai trần đẩy từng xe phôi gạch vào, đặt đàng hoàng dựa theo mã số, đựng đầy thì bắt đầu đóng lò nung lại mở lửa.
Dáng vẻ đông đúc người qua người lại như vậy, có thể so sánh với lúc rèn luyện gang sắt năm trước, chỉ là lúc này mọi người làm việc hướng về một cuộc sống mới, làm việc hăng hái, cực kỳ mong chờ tương lai.
Có thể dẫn dắt các thành viên hướng về cuộc sống mới tốt đẹp trong môi trường tự nhiên và chính trị khó khăn như vậy, Mạc Như rất cảm thấy tự hào vì Chu Minh Dũ.
“Thất Thất à, có nhìn thấy ba không?”
Chu Thất Thất thân hình nhỏ nhắn đứng lên, cứ nhìn qua nhìn lại, nó tinh mắt, chỉ một bóng người ở phía xa, “Kìa, người đẹp trai nhất chính là ba con!”
Nó vẫy vẫy tay la lên, “Ba, ba!”
Nghe thấy giọng của Chu Thất Thất, Chu Minh Dũ quay đầu lại nhìn, nhìn thấy hai mẹ con đẩy xe đạp đứng ở bên đường.
Anh ấy nhét sổ vào tay Chu Bồi Cơ một cái, “Bọn họ muốn mua hai nghìn miếng, đã kéo sáu trăm miếng rồi.” Nói xong nhanh chóng bước về phía Mạc Như.
“Vợ à, ở đây dơ dáy sao em và con đến rồi.” Trên người anh ấy toàn là vụn than cũng không tiện ôm con gái, chỉ sờ sờ một chút.
Chu Thất Thất nhìn thấy ba muốn ôm lại không ôm nó, nó nóng lòng lên bèn ôm lấy Chu Minh Dũ, “Ba à, ba cực nhọc quá đi, con muốn mau mau lớn lên, kiếm tiền nuôi ba và mẹ, như vậy thì ba sẽ không cần cực nhọc như vậy nữa.’
Mẹ xinh đẹp nhất, ba cực nhọc nhất, đây là câu cửa miệng của Chu Thất Thất.
Trời ơi, con gái lớn biết ba cực khổ rồi, Chu Minh Dũ vừa kích động bèn giơ cao con gái lên, “Ba không cực nhọc một chút nào, để khiến con, em và mẹ có cuộc sống tốt, có mệt đến mấy thì ba cũng vui.”
Chu Thất Thất lấy một viên kẹo từ trong túi ra. rất rộng rãi nhét vào miệng ba, “Bổ sung dinh dưỡng cho ba nè.”
Nhìn thấy hai cha con xà nẹo nhau, Mạc Như cắt ngang bọn họ, “Anh út năm à, hôm nay em có xem một chút ở bên sông tây, có một suy nghĩ.”
Chu Minh Dũ nhìn sắc trời, thôi thì la lên một cái về với vợ trước.
Lò nung mới không có vấn đề, còn về việc nung gạch thì có sư phụ nung gạch kinh nghiệm đầy mình trông chừng, cũng không có việc gì của anh. Anh ấy có cổ phần ở xưởng gạch men, không kiếm tiền dựa vào sức lao động.
Rời khỏi xưởng gạch men, Mạc Như bèn ở bên đường xả một ít nước rửa mặt cho Chu Minh Dũ, sau đó cùng về nhà.
Lúc đến sông tây đã là chiều tối, ánh mặt trời chiếu trên sông lấp lánh, trên mặt nước lá sen trôi qua, vịt ngỗng bơi thành từng đàn, khiến người ta nhìn cũng cảm thấy thoải mái.
Chu Minh Dũ đá chống xe xuống ôm con gái, Mạc Như ẵm con trai ra dùng vải ôm lấy.
Chu Tiểu Bát bình tĩnh lắm, thậm chí có thể nói là lười lắm, tựa vào lòng Mạc Như, chỉ có đôi mắt lâu lâu thì liếc qua liếc lại một chút, còn không chuyển động cả cổ.
Ngày trước lúc Chu Thất Thất còn nhỏ, Mạc Như còn suy nghĩ sao con gái lười biếng như vậy, nhưng mà sau này phát hiện còn đỡ, lúc này nhìn con trai lười như vậy, cô đã không nói lên lời nữa.
Chu Tiểu Bát chắc chắn là loại người đến việc khóc cũng lười khóc!
Cả nhà bốn người cùng đến phía vị trí đường phía Bắc của sông Tây.
Mạc Như chỉ vị trí đó, “Anh út năm à, anh xem địa thế ở đó rất thấp, nếu dẫn nước ở sông Tây sang phía bắc, như vậy thì sẽ có một khoảng chênh lệch.”
Không chỉ có một khoảng chênh lệch, nước đó còn có thể chảy một vòng về phía đông hợp lại với lại kênh sông mới đào, như vậy chỉ cần nước sông tây không cạn, thì nước có đây chắc chắn sẽ không cạn.
Chu Minh Dũ ngay lập tức hiểu ý của cô, đây là muốn xây một xưởng mài thủy lực sao.
Lợi dụng khoảng chênh lệch cao thấp, khiến cho lượng nước nhất định chảy từ phía cao xuống đẩy tua bin nước quay, làm bánh răng nước, bánh răng máy mài chuyển động, đồng thời độ rung còn có thể khiến cho lương thực ở phía trên rơi xuống, không ngừng mài thành bột.
Chu Minh Dũ nhìn nhìn, “Lượng nước…”
Mạc Như cười mỉm, “Nước không phải là vấn đề.”
Chu Minh Dũ hiểu ngay, cô ở trong sân cũng có thể mở một mạch nước ngầm nhỏ để tưới cây tuần hoàn, ở đây làm một thứ đồ che dấu mắt người làm một mạch nước ngầm cung cấp nước không ngừng thúc đẩy tua bin nước càng không phải là vấn đề nữa
Vậy thì tiếp đến chính là làm những công cụ như là tua bin nước, đồng thời còn phải xây dựng xưởng mài.
Anh ấy suy nghĩ trong đội không thiếu vật liệu gỗ, thợ mộc cũng không thiếu, ngoại trừ Chu Ngọc Trung và chú Ba, còn có thể đến công xã thuê đội thợ mộc.
Còn nước sơn thì bây giờ càng không phải là vấn đề, đến huyện tìm khoa trưởng Khưu viết tờ giấy là được.
Chu Thất Thất phấn khích nói: “Tua bin nước sao? Chính là cái mà mẹ vẽ sao? Con cũng muốn một cái!
Bạn cần đăng nhập để bình luận