Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 323: Sinh con (1)

Chương 323: Sinh con (1)
Lương Thục Anh dâng trào kích động trong lòng, chẳng lẽ lời nguyền của bản thân có tác dụng rồi sao?
Bà ta siết chặt nắm đấm, toàn thân có chút run rẩy, bà ta phải tăng thêm sức mạnh hơn nữa.
Thời điểm này, có ba cô con gái xách cái giỏ đi đến: “Mẹ! Bọn con đi cắt cỏ tranh điểm công tác đây.”
Lương Thục Anh sốt ruột nói: “Cắt nhiều chút.”
Triệu Tam Nhi nói: “Có phải anh cả đã về từ đêm qua rồi?”
Nhị Nhi nói đúng thế.
Ba cô gái đi ra khỏi cửa.
Lương Thục Anh thấp thoáng nghe thấy bọn họ nói về Trương Kim Lạc, bà ta tức giận chỉ muốn đuổi theo nhéo bọn họ, nhìn thấy bà ta mấy cô gái bắt đầu khóc lóc om sòm hoảng sợ chạy té khỏi.
Vừa đúng lúc, Thiền Điệp Cầm ra giếng lấy nước rửa mặt, nghe thấy hai bà cụ đang nói những lời châm chọc: “Chẳng phải chỉ là đẻ con thôi sao, làm như người khác không biết đẻ, chuyện bé xé ra to.”
Lương Thục Anh biết Thiền Điệp Cầm thường ngày không thích hai vợ chồng Chu Minh Dũ nên lon ton chạy đến, ùa theo nói: “Ai cũng nói thế, bọn họ cứ như đẻ quả trứng vàng khắp nơi khua chiêng đánh trống khoe khoang, muốn cả thôn đều biết, bọn họ cũng láo xược quá, cũng không sợ đắc ý quá mức lại khó đảo ngược.”
Thiền Điệp Cầm thấy bà ta đột nhiên chạy đến, lập tức nhíu mày chán ghét, cô ấy lui ra sau giữ khoảng cách, liếc nhìn khinh thường, hừm một tiếng: “Người ta bằng lòng liên quan gì đến bà.” Cô ấy quay người đóng sập cửa rồi đi về nhà.
Lương Thục Anh lập tức như bị người khác tát một trăm cái, sắc mặt bà ta lúc đỏ lúc trắng, nhận định Thiền Điệp Cầm chính là coi thường bà ta, không kìm được nhỏ tiếng chửi rủa: “Người đàn bà hư hỏng không biết đẻ trứng.”
Bà ta muốn về nhà nhưng lại không cam tâm, một sự tức giận dâng trào trong lồng ngực khiến bà không lên cũng không xuống được, lúc nào cũng cảm thấy phải làm chút gì đó nếu không thì bà ta sẽ nổ tung.
Bà ta thấy Triệu Hóa Dân say giấc, bộ dạng chảy nước miếng đầy dung tục, những tiếng chế giễu của hàng xóm vang lên bên tai, trước mắt đều là những ánh mắt khinh bỉ và chỉ trỏ của những người khác, bà ta lập tức thấy bùng nổ rồi, nhảy lên giường véo Triệu Hóa Dân: “Ông là cái tên vô dụng, còn ở đây nằm cứng đơ. Tôi cho ông nằm cứng đơ, còn không mau đến đất phân phối làm việc ngay đi.”
Triệu Hóa Dân đang nằm mơ gặm thịt heo, bỗng nhiên thức giấc vì bị véo rồi bị tát, ông ta trừng mắt nhìn thấy bà vợ phát điên của mình, ngay lúc đó một ngọn lửa bùng lên dữ dội.
Không đợi ông ta mở miệng, một cái tát làm ông ta hoàn toàn thức giấc, thấy vợ phát điên nên ông ta cũng không dám nói gì, ông ta cởi truồng vơ lấy áo quần chạy ra ngoài sân tùy tiện mặc vào, cầm cái cuốc chạy tọt ra khỏi cửa.
Tất nhiên là ông ta không đến đất phân phối làm việc mà đi tìm một nơi để ngủ tiếp rồi đợi tới giờ ăn cơm.
Hai tháng nay, bà vợ trong nhà đột nhiên thay đổi tính nết dữ như bà chằn, ông ta không chửi lại được cũng không đánh lại được, kết quả toàn là tự làm mất mặt nên quyết định trốn đi.
Lương Thục Anh ở nhà lẩm bẩm mắng chửi một trận rồi kéo lê giày chạy ra ngoài. Hiện tại, bà ta hết sức căm hận Chu Minh Dũ.
Ban đầu nói cái gì mà là anh em tốt với Đông Tử, sẽ luôn chăm sóc Đông Tử, không để Đông Tử chịu đói.
Kết quả thì sao?
Nửa đường buông tay để cả gia đình bọn họ chịu đói, chẳng những không có cơm ăn còn xấu hổ mất mặt nữa.
Hoặc là lúc đầu đừng có quản, không cần anh giả làm người tốt, hoặc là quản đến cùng, đừng có nửa đường buông tay.
Hiện tại cả thôn đều đang chê cười nhà bà ta, chọc vào xương sống nhà bà ta.
Tất cả đều là do kẻ lỗ mãng gây ra.
Nếu không phải kẻ lỗ mãng, Đông Tử cũng không cần chịu ấm ức lớn như thế, bà ta cũng không cần xấu hổ mất mặc bị người khác chọc vào xương sống.
Hiện tại bà ta và con trai đang chịu khổ mà kẻ lỗ mãng lại sắp sinh con ư? Đừng có mơ.
Khi đó, bà ta rất coi thường Chu Minh Dũ, bà ta cảm thấy đúng là kẻ lỗ mãng, trên đời này lại có người lỗ mãng như thế. Nhưng khi Chu Minh Dũ không mang thức ăn đến cho gia đình mình thì Lương Thục Anh và con trai cảm thấy họ bị lừa dối và phản bội quá lớn.
Nhất là hiện tại, Triệu Hỷ Đông đi theo Trương Kim Lạc, Lương Thục Anh cảm thấy ai cũng nhìn bọn họ với ánh mắt giễu cợt và khinh thường. Lúc đi làm, bà ta luôn cảm thấy những người đó đều tụ tập xì xầm, chọc vào xương cốt của bà ta và con trai khiến bà ta cảm thấy từ trong ra ngoài lạnh như băng không ngẩng đầu lên được.
“Hại con trai tôi, hại cả gia đình chúng tôi, lại còn muốn sinh con đẻ cái, đừng có mơ.”
Bà ta đi đến giao lộ phía sau thôn, cầm viên đá vẽ mười chữ, rồi vừa lẩm bẩm vừa vẽ một cách thần bí, vẽ xong bắt đầu giẫm lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận