Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 1021: Trường trung học thực nghiệm (5)

Chương 1021: Trường trung học thực nghiệm (5)
Chỉ là nhìn thấy một đứa nhỏ như vậy, nghiêm trang ngồi ở nơi đó, vẻ mặt vô cảm, thật sự là có chút... đau răng?
"Kéo một cái cưa lớn, chặt một cây hoa hòe, bà đây sẽ không đến, mợ sẽ đến..." Trương Thúy Hoa ngâm nga một bài đồng dao cho Tiểu Bát.
Chu Thất Thất cười nói: "Bà nội, cậu của con không có vợ, mợ ở đâu tới?"
Những đứa trẻ cười.
Đột nhiên, Tiểu Bát kêu lên một tiếng "ha" ngắn ngủi, khuôn mặt vốn dĩ đã bị liệt của cậu bé bỗng trở nên sinh động, hai mắt sáng ngời, cả người nhảy dựng như sắp đứng dậy.
Trương Thúy Hoa nhanh chóng đỡ cậu bé, "Đây là làm sao vậy?"
Tiểu Bát nhanh chóng leo lên bệ cửa sổ bằng tay và chân, thò đầu ra ngoài khung cửa sổ nhỏ nhìn ngó.
“Leng keng chuông!” Tiếng chuông xe đạp từ bên ngoài truyền đến.
Chu Thất Thất cũng cao hứng ném dây thừng, "Cha mẹ con về rồi!"
Cô bé nhảy xuống mặt đất và chạy ra ngoài.
Tiểu Ba đứng lên cầm bệ cửa sổ, lo lắng đến mức phải rướn người về phía trước, "cốp" một tiếng, đầu đập vào cửa sổ.
Trương Thúy Hoa nhanh chóng xoa xoa đầu, "Mẹ con đó, con sao lại vội vàng như vậy, còn có thể va vào cửa sổ sao?"
Ngay sau đó Chu Minh Dũ đang ôm Chu Thất Thất, và Mạc Như bước vào với một túi lưới, trong đó có táo và cam do mẹ Phó đưa.
Sau khi vào phòng, Mạc Như đặt túi lưới lên chiếc giường và đưa cho Trương Thúy Hoa, và nói với Tiểu Bát: "Con trai, có nhớ cha mẹ không a."
Tiểu Bát đang nghiêng người nhìn ra ngoài cửa sổ, mà bây giờ cậu bé đã quay lại và bò tới, tốc độ khiến người khác thật kinh ngạc.
Ở góc độ của Trương Thúy Hoa mà nhìn thực sự giống một con ngỗng lớn, lắc lư lắc lư.
Chu Tiểu Bát nhào vào trong vòng tay của mẹ, ngay khi được bế lên, cậu bé lập tức gục đầu lên vai Mạc Như và giữ chặt quần áo của cô, không muốn nhúc nhích nữa.
Như kiểu dáng điệu đã được như ước nguyện.
Mạc Như đang muốn đem hoa quả cho bọn nhỏ ăn, Trương Thúy Hoa nhanh chóng ấn vào tay cô, "Không phải Tết hay hội đừng ăn hết luôn một lần, chỉ cần nếm thử biết vị là được rồi."
Cô lấy dao cắt một quả táo rồi lấy hai quả cam chia cho các con rồi cất đi.
Mùa đông hoa quả đắt giá bao nhiêu, chỉ có nhà giàu thành phố mới mua thứ này, không phải cơm cũng không phải là thức ăn, thì vẫn đắt!
Táo và cam cũng không quá nhanh hỏng, và chúng có thể giữ được một lúc.
Trương Thúy Hoa treo lên đinh gỗ trên tường, và mỗi ngày nhìn thấy đều có tâm trạng rất tốt.
Nói về việc đưa Mạc Ứng Sáng đi học, nói về chuyến tàu và thành phố, để thỏa mãn trí tò mò của lũ trẻ.
Ngày đông ngắn ngủi, sau khi trò chuyện được một lúc thì trời đã muộn.
Trương Thúy Hoa nhìn ra ngoài và nói với Cúc Hoa, "Tại sao dì tư của con vẫn chưa về?"
Bây giờ Trương Cấu đến giúp việc trong lò gạch, Đinh Lan Anh ở trong nhà kính trồng nấm, và Vương Kim Thu chịu trách nhiệm nấu ăn. Tuy nhiên, hôm nay Vương Kim Thu ôm đứa trẻ ra ngoài tán dóc và vẫn chưa quay lại.
Một lúc sau, Trương Cấu đã về trước, mặc dù mặt trong có vẻ thất vọng nhưng bộ dạng trông rất vui vẻ.
Từ khi có nhà máy nước trong làng, chị em phụ nữ có nhiều thời gian rảnh rỗi, nhiều người vào lò gạch kiếm việc lặt vặt trong thời gian rỗi.
Họ không thể làm gạch, nhưng họ có thể giúp đào đất, trộn bùn và xếp xe tải. Họ vẫn có thể làm những công việc này.
Bây giờ nhà máy gạch ngói đã có quy mô lớn hơn gấp đôi, không chỉ có sức lao động mạnh của làng, mà cả xung quanh làng và cả xã lân cận. Trong hai năm qua, họ đến với nhà máy sản xuất gạch không phải để kiếm tiền, thì là để kiếm ăn, trở về trợ cấp cho người nhà để họ không bị chết đói.
Khi Trương Cấu nhìn thấy Mạc Như quay lại, chị ta nói chuyện vài câu, đang nói thì Vương Kim Thu quay lại với Xuân Lai trong tay, mặt cô ấy tái đi, và cô ấy chào một tiếng khi nhìn thấy họ.
Mạc Như đang giúp Trương Thúy Hoa nấu ăn và hỏi cô ấy, "Chị dâu Tư, chị có chuyện gì vậy?"
Vương Kim Thu thì thào: "Bắn chết rồi, em biết không?"
“Ai bị bắn?” Tim Mạc Như đập thình thịch lo lắng.
Cho dù đó là ai, bị bắn không bao giờ là một điều tốt.
Vương Kim Thu nói: "Những người cướp ngũ cốc từ xã Dược/ Tiến, bọn họ đã bao vây tấn công văn phòng quản lý ngũ cốc vào mùa xuân, và bây giờ họ đã bị bắn chết rồi, và bọn họ đang quảng bá, tuyên truyền khắp nơi, chủ nhiệm phụ nữ nói."
Mạc Như và Chu Minh Dũ cũng đã nghe nói về chuyện những người nông dân đang bao vây tấn công ngũ cốc.
Đừng tưởng rằng đại đội tiên phong không thiếu lương thực để ăn, nhưng bên ngoài nạn đói đã trở thành một thảm họa.
Có rất nhiều đại đội ở bên ngoài, nạn đói mùa xuân năm nay còn tồi tệ hơn những năm trước!
Tại sao giải tán nhà ăn? Chính vì tình hình tồi tệ nên nó không bền vững, và không thể mua thực phẩm bán lại hoặc nhận được lương thực cứu trợ vì vậy nhà ăn phải giải tán.
Bạn cần đăng nhập để bình luận