Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 840: Lại lập công (9)

Chương 840: Lại lập công (9)
Chương 840: Lại lập công (9)
Có một vài đại đội cách hợp tác xã mười mấy dặm đường, đi tới đi lui cũng phải mất nửa ngày đường. Nếu đặt điểm giao hàng trong đại đội tiên phong thì mọi người không cần phải chạy đi chạy lại.
Điều quan trọng nhất là diêm, dầu hỏa, vải các loại có thể trực tiếp gửi đến đại đội, họ tự chịu trách nhiệm tiêu thụ.
Một chuyện tốt như thế đương nhiên phải nhanh chóng nắm giữ!
Chủ nhiệm Hạ cân nhắc một chút rồi đồng ý, ban đầu họ cũng muốn lập một trạm trung chuyển giữa công xã và và huyện lỵ làm điểm tiêu thụ luôn. Vì đại đội tiên phong có ý này, vậy thì chiếu cố bọn họ, thuận nước đẩy thuyền vậy.
Sau này, trứng gà, các loại nông sản và những thứ tương tự sẽ được giao nộp nhiều hơn lên trên.
Chủ nhiệm Hạ tuy keo kiệt, nhưng hiệu quả làm việc rất nhanh, lần sau đến lấy trứng sẽ bảo người mang theo giấy phép hoạt động cho điểm tiêu thụ, ký gửi đại đội tiên phong của hợp tác xã của đại đội Hồng Kỳ thuộc hệ thống hợp tác xã huyện Cao Tiến.
Trương Căn Phát mạnh mẽ yêu cầu mở kho hàng ký gửi ngay trong nhà đại đội, có thể bố trí bên cạnh phòng bệnh xá và phòng học, một gian phòng là đủ. Bên trong làm nhà kho, bên ngoài kê một cái bàn làm quầy, kê một chiế kệ gỗ khác, dựa vào tường làm kệ trưng bày. Đơn giản như vậy thôi là đủ dùng rồi.
Ông ta còn muốn con trai nhỏ của mình làm nhân viên trong điểm ký gửi ấy thế nhưng đã bị Mạc Như nhất quyết từ chối.
“Chuyện này tôi tiến cử thím Liễu, bà ấy tính toán sổ sách tốt, làm nhân viên bán hàng, nhập hàng, kiểm kê hàng tồn kho đều rất nhanh nhẹn.”
Nếu để Trương Kim Lạc đảm nhận vị trí nhân viên bán hàng, đến lúc đó đồ tốt đều bị anh ta đem đi hết, các khoản mục ghi trong sổ sách sẽ rối tinh rối mù, ai giúp anh ta hốt cứt, chỉnh sửa cho?
Bây giờ Mạc Như lên tiếng thì bốn đội trưởng đều ủng hộ cô, Trương Căn Phát cơ bản là không có cách nào đối kháng với cô được.
Vì vậy, nhân viên bán hàng của điểm ký gửi chính là Liễu Tú Nga.
Liễu Tú Nga không nghĩ đến điều tốt vậy, bộ dạng không dám tin, “Sỏa Ni, cháu nói xem thím có thể làm nhân viên bán hàng này không? Cháu xem các nhân viên bán hàng trong hợp tác xã, người nào người nấy đều tính toán nhanh như thế mà?”
Mạc Như cười đáp: “Thím à, thím một chút cũng không kém họ, chỉ là cần đi học thêm lớp học dạy chữ là được.”
Mạc Như thật ra cũng không bận tâm đến việc riêng của thôn làng. Ngoại trừ không quan tâm đến người già, trẻ em, đàn ông và phụ nữ thì đều kiến nghị mọi người nên đến lớp học chữ nhiều hơn, những chuyện khác cơ bản là không quản đến.
Đương nhiên hầu hết, đại đa số bộ phận mọi người không nghe cô, lớp học chữ sao mà dễ đi được cơ chứ.
Người nào người nấy lớn tuổi đi học thì có ích gì? Hôm nay học ngày mai quên thì không nói làm gì, cho dù học thêm mấy chữ lẽ nào lúc trồng cây, làm ruộng còn có thể đọc sách cho mùa màng nghe được sao?
Giả như tất cả mọi người, ai cũng như Ngụy lão sư có thể xuất khẩu thành thơ, thì gặp cái gì cũng đều ngâm thơ đối chữ à?
Vì vậy hầu hết mọi người sẽ không nghe đâu.
Cho đến nay cũng chỉ có mấy người Vương Ngọc Cần, Đinh Lan Anh, Liễu Tú Nga là xem trọng, nghe cô.
Sau khi Liễu Tú Nga trở thành nhân viên bán hàng, bà ta đã nghiêm túc học chữ và làm bài tập về nhà nghiêm túc hơn so với các cháu học sinh tiểu học.
Mà bà ta vốn dĩ tính toán đã rất nhanh, gảy bàn tính lốp bốp, lạch tạch không ngừng, khiến người nhìn không khỏi hoa mắt kinh ngạc.
Ngay sau khi điểm ký gửi được lập nên, đại đội gần đó cũng đến đây gửi trứng gà, mua diêm, dầu hỏa... các loại. Liễu Tú Nga mỗi ngày đến giờ làm thì mở cửa và đóng cửa khi hết giờ làm. Nghiêm túc và có trách nhiệm, kiểm tra các sổ sách tính toán ngay trong ngày. Cố gắng không để nhầm lẫn một xu, một khoản nào cả.
Nhìn biểu hiện của bà ta, Mạc Như biết đã không nhìn nhầm người.
...
Hôm nay, Mạc Như đưa con gái theo ra đồng của đội ba đội bốn nhặt sâu bọ, thấy trời càng ngày càng nắng, ước chừng khoảng chín giờ thì đi về.
Mạc Như đi bộ về phía bắc, men theo ven đường mương, kênh rạch thoát nước để tìm các loại trái cây dại như chà là và bưởi để cho Chu Thất Thất ăn.
Cái miệng nhỏ của Chu Thất Thất vừa háu ăn vừa kén ăn chỉ thích ăn đồ tươi mới, không quan trọng hàng cao cấp đắt đỏ, hay thứ rẻ mạt, miễn là hợp khẩu vị của cô bé, hoa cỏ dại trong tự nhiên cũng là một thứ đồ tốt.
Lần trước Mạc Ứng Sáng và Nê Đản Nhi ra đồng cắt cỏ, mang về một ít dưa, dưa bóng ngựa, những quả dại không rõ nguồn gốc, tên tuổi. Chu Thất Thất cũng đã ăn cùng họ, gặp thấy cái gì ngon cũng muốn có. Bởi vì cậu và anh trai luôn phải đi học, không có ai hái cho nên mỗi lần theo Mạc Như ra ruộng, cô bé không khỏi quơ quơ bàn tay nhỏ đòi ăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận