Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 803: Va vào tường và nhảy sông

Chương 803: Va vào tường và nhảy sông
Chương 803: Va vào tường và nhảy sông
Lúc này, có đại đội lại lựa chọn từ bỏ, bọn họ cho rằng tưới tiêu xong mà trời không mưa thì nảy mầm cũng sẽ khô chết, lãng phí giống nên tốt hơn hết là không trồng.
Hơn nữa, nếu tưới tiêu và mùa xuân trồng cây thì hiện tại đã khô héo rồi, không tưới tiêu thì vài hôm nữa cũng khô chết, phải tưới phải cùng tưới tiêu, không thể mặc kệ cứ trồng sớm đúng không? Nếu quan tâm thì nhiều đất như thế, làm sao lo hết được?
Phiền chết đi được.
Vậy nên bọn họ không tưới tiêu, cả ngày xem trời, rồi chau mày nhăn mặt than ngắn thở dài, chửi rủa ông trời không mưa là muốn làm cho người dân héo khô.
Thậm chí còn có người chế nhạo việc tưới tiêu kia, nói gì mà “Thấy chưa, năm nay bát lòng trị thủy, hạn hán lớn. Có tưới tiêu cũng vô ích, nước sông ít không thành vấn đề, ngày càng ít hơn, đến cuối cùng dưới đáy sông cạn nứt.”
“Tưới được một nửa thì nước sông cạn, trời cũng không mưa nữa, hoa màu cũng khô chết, có vô ích không?”
“Bận rộn uổng công.”
Dù sao cũng có lương thực bán lại cho nông thôn, lương thực cứu tế, chính phủ mới không thể nhìn bọn họ chết đói được.
Chu Thành Chí trước giờ không quản người khác như thế nào, ông chỉ cần bàn bạc xong chuyện đã nhận định với các ông cụ rồi nhất định phải làm.
Ông cho rằng người dân muốn ăn cơm thì phải làm việc, không làm việc thì không được ăn cơm, từ xưa đến nay đây là một đạo lý, cho dù có chạy theo chủ nghĩa cộng sản cũng không thể năm trên giường đất ngủ một giấc cho đã rồi có người mang cơm đến.
Trừ khi ông trời rơi xuống bánh ngô hấp lớn.
Tổ tiên trải qua bao nhiêu đời, chưa từng thấy cái bánh ngô hấp to từ trên trời rơi xuống nên cần phải tưới tiêu.
Ông động viên nam nữ già trẻ toàn đại đội tưới tiêu, la to: “Ông Mao chủ tịch đã từng nói ‘Đấu với trời với đất, niềm vui vô tận’. Mọi người hãy chăm chỉ làm việc, đừng làm mất mặt Mao chủ tịch. Hãy phấn chấn cả lên, không cày ruộng thì không có lương thực ăn, không muốn chết đói thì phải chịu khó tưới tiêu.”
Với cách động viên như thế, nam nữ già trẻ toàn đại đội đều sẽ ra trận hết, tất cả cán bộ và người nhà đều không ngoại lệ, không ai trong số họ là đặc biệt.
Ngay cả người suốt ngày chạy đi tuyên truyền như Trần Ái Nguyệt cũng bị gọi về, bảo cô ta bớt tuyên truyền hai ngày, không làm chậm trễ, ưu tiên cho việc chống lại hạn hán.
Điều khiến người ta kinh ngạc chính là Khám Yến Nhi đến nhà dì ba phụ giúp, bởi vì dì ba có sức khỏe không tốt, trong nhà lại không có con gái nên dì và Lý Quế Lan không yên tâm.
Hiện tại nhiệm vụ cày ruộng nặng nề nên ngày hay đêm cũng bận rộn.
Chu Thành Nhân và những ông cụ khác cầm lưỡi cày, cho gia súc đến phía trước cày đất, còn những người đàn ông và phụ nữ có sức lực đi gánh nước và chuyển nước, trong khi những người lao động yếu hơn dẫn người già và trẻ em đi dọc theo đồng ruộng tưới tiêu.
Lúc đầu, toàn bộ rãnh được tưới trực tiếp, nhưng đất khô đến mức rãnh sâu sáu tấc vẫn khô, ngay khi một gáo nước xuống nó sẽ thấm vào ngay lập tức nên có bận rộn nửa ngày cũng không tưới được bao nhiêu.
Vào buổi trưa, những người đội ba đội bốn bắt đầu mất tinh thần, xuất hiện hiện tượng làm việc tiêu cực biếng nhác.
“Cứ tưới như thế thì khi nào mới xong?”
“Mệt chết đi được.”
“Đại đội khác hình như không tưới tiêu.”
Đội hai và đội một bắt đầu phản bác bọn họ: “Không tưới tiêu thì lấy gì ăn?”
“Lương thực cứu tế ư?”
Chu Thành Chí nghe thấy tiếng chửi như tát nước: “Mua mấy quả trứng, một hai đại đội gặp nạn thì ăn lương thực cứu tế, toàn huyện gặp nạn thì ai sẽ cho lương thực cứu tế? Chúng ta là một tỉnh sản xuất lương thực lớn, không nộp được lương thực thì lấy gì cứu thế cho cậu? Lương thực cứu tế chẳng phải là chúng ta cày ruộng nộp thuế nông nghiệp hay sao? Ai cũng không nộp thì lấy đâu ra cứu tế?”
Những xã viên tỏa ra năng lượng tiêu cực đã bị ông mắng chửi không thể ngẩng đầu.
Không phải là bọn họ lười biếng, thực sự là gánh nước quá mệt.
Mặt trời nóng hừng hực như muốn lột da người, ra sông xa gánh nước, hơn một trăm cân đè nặng trên vai, phải gồng mình đi và về. Sau một thời gian dài, toàn thân run rẩy như gánh hai ngọn núi, không thể di chuyển được.
Buổi chiều, Chu Thành Chí dựa trên ý kiến của Chu Thành Nhân và những người khác, không còn sử dụng gia súc cày mương, trực tiếp sử dụng cái cuốc lớn để đào hố, một cái hố là nửa gáo nước, nếu nửa gáo không đủ thì một gáo.
Chu Minh Dũ kiến nghị Chu Thành Chí: “Chú, nếu xa quá thì đừng ra sông gánh nước nữa, hãy để cho gia súc liên tục thay phiên chuyển nước.”
Hai cái bình nước lớn được kéo về, nhanh chóng cho nước vào thùng rồi lại kéo tiếp, đợi sau khi kéo về thì nước trong thùng cũng đã tưới xong.
Nếu như thế thì gia súc sẽ rất vất vả, không ngừng luân ca, con người có thể được nhẹ nhàng hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận