Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 623: Số một (3)

Chương 623: Số một (3)
Chương 623: Số một (3)
Trần Phúc Hải và Chu Ngọc Quý đã quen với việc Trương Kim Lạc hống hách như vậy rồi, cũng chẳng muốn tính toán với anh ra, nhưng Chu Minh Quý thì không quen, trừng mắt nhìn anh ta: “Cậu là cán bộ gì thế, có thể thay thế bí thư dạy dỗ người sao?”
Trương Kim Lạc còn muốn nói gì đó, nhưng lại bị Trương Kim Hoán chặn lại.
Trần Kim Hoán nói: “Mọi người đều nôn nóng cho thành viên, giá trị điểm công tác thấp như vậy, thành viên làm một năm không chia được tiền, khẩu phần ăn cũng không đủ, còn phải nộp tiền cho đội nữa.”
Trần Phúc Thọ. nhân viên bảo quản của đội ba đi theo, nói: “Giá trị điểm công tác thấp đến mức nào, chúng tôi kiếm được lương thực cũng có khẩu phần ăn chứ, không lẽ lương thực chúng tôi trồng ra, việc là chúng tôi, làm cuối cùng ăn cơm còn phải nộp tiền cho nhà công? Tiền của chúng tôi kiếm từ đội, không có tiền lấy gì mà nộp? Làm việc quần quật cả năm còn không cho ăn cơm?”
Những người khác cũng than trách theo.
Đúng là làm một năm không có cơm ăn, muốn ăn cơm không phải nộp tiền cho đội thì sẽ loạn mất.
Hơn nữa nông dân không có nghề phụ cũng không có lương, đều là nhờ vào sức lực để kiếm điểm công tác, ở đây không kiếm ra tiền, còn nợ đội nữa, thì làm sao mà có tiền?
Lấy gì mà mua khẩu phần ăn?
Đúng thật là hoang đường mà.
Trương Căn Phát giận dữ nói: “Thì thầm cái gì đó, không có điểm công tác còn muốn ăn cơm à? Mất mặt chết đi được!”
Mọi người đều biết ông ta sợ không lấy được danh hiệu đại đội tiên tiến còn bị công xã treo nón lạc hậu không tháo xuống được.
Chu Ngọc Quý vội nói: “Giá trị điểm công tác của đội một tăng lên rồi đó.”
Trương Căn Phát còn đang bù lu bù loa chửi mắng ở đó, lúc này cứ như ăn một cục thịt béo bở bị nghẹn vậy, trợn tròn mắt lên không dám tin: “Cái gì? Tăng rồi ư? Đừng có lừa tôi, tôi không phải là con nít ba tuổi đâu.”
Chu Minh Quý gật đầu: “Đúng là tăng rồi.”
Trần Vĩnh Niên báo số liệu cụ thể.
Nghe nói là năm hào hai, tăng một hào ba, ba cha con Trương Căn Phát ngay lập tức như một cái biểu cảm nhãn dán vậy: “Thật sao?”
Trương Kim Lạc tỏ ra không tin: “Giả đó! Không thể nào, đội trưởng Chu, tôi nói cho ông nghe ông làm giả là sẽ bị…”
“Được rồi.” Còn nói người ta làm giả, ba mày chính là ông tổ làm giả, sản lượng mẩu một trăm hai mươi cân dám nói ba năm nghìn cân!
Chu Minh Quý nói: “Chúng tôi muốn đến xem thử đội hai, có phải tăng nhiều hơn không.”
Trương Kim Lạc cười khinh: “Không thể nào, đừng nói khoác, các người đừng tưởng nói khoác không phạm pháp phải không? Nói cho các người biết, Mao chủ tịch nói phải có sao nói vậy, nói khoác thì sẽ bắt đi ở tù đó.”
Chu Minh Quý: Sản lượng mẫu mười hai vạn cân, không phải là tôi nói khoác.
Người thành phố, nhà khoa học, nhà nước bọn họ tin sản lượng mẫu là ba năm nghìn mười hai vạn vạn, nhưng nông dân già không tin, đều là đào đồ ăn ở trong đất ra, vừa nhìn mầm của nông sản là bán được sản lượng mẫu bao nhiêu, không có dụ chúng tôi được.
Lúc này bọn họ nhìn thấy Chu Minh Dũ và Mạc Như nắm tay đi từ nhà đội đội hai ra, hai người cười nói vui vẻ khiến Trương Căn Phát nhìn cực kỳ gai mắt.
Ảnh hưởng thuần phong mỹ tục.
Trương Căn Phát la lên: “Chú ý ảnh hưởng.”
Mạc Như và Chu Minh Dũ phụ tính giá trị điểm công tác ra, điểm công tác của các nhà sau này đều có ghi chép lại, tự bọn họ tính là được, hai người chuẩn bị về chăm sóc nấm của bọn họ. Trong nhà có lò sưởi ấm áp, nấm để ở trên gác mọc tốt lắm, hôm nay có thể gặt rồi đem bán đến nhà ăn để cải thiện bữa ăn, làm canh nấm hột gà.
Nghe thấy giọng của Trương Căn Phát, hai người quay đầu lại xem: “Trời ơi, sao giao lộ lại đông người như thế, làm gì vậy?”
“Minh Dũ, nào!” Chu Minh Quý vẫy tay với bọn họ.
Chu Minh Dũ và Mạc Như bước qua, thắc mắc hỏi: “Mọi người đang làm gì đó?”
Trương Kim Lạc làm khó đầu tiên: “Chu Minh Dũ, giá trị điểm công tác của đội các người giảm hết bao nhiêu?”
Chu Minh Dũ nhìn anh ta nhìn một đồ ngốc, thằng này bị bệnh hả, anh ấy lười không thèm đáp trả, nói: “Các người tự đến nhà đội xem đi, chúng tôi còn có việc về nhà trước.”
Rồi anh nắm lấy tay Mạc Như đi luôn.
Đám người Chu Minh Quý không nhịn được, nóng lòng muốn biết, hỏi: “Minh Dũ, giá trị điểm công tác của đội các cháu có phải tăng lên rồi không?”
Chu Minh Dũ cười nói: “Đương nhiên là tăng rồi, có chiến sĩ thi đua bông dẫn đầu, không tăng không phải là mất mặt sao.”
“Tăng bao nhiêu?” Đám người Chu Ngọc Quý cũng không nhịn được, ai cũng nhốn nháo hỏi.
Trương Kim Lạc còn đang cười khinh ở đó: “Nói khoác đi, mày cứ nói khoác đi, cũng không ai bắt mấy người ở tù vì tội nói khoác.”
Mạc Như nói: “Không nhiều, tăng thêm một bội số mà thôi.”
Nói xong cô và Chu Minh Dũ đi luôn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận