Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 561: Canh thần tiên

Chương 561: Canh thần tiên
Chương 561: Canh thần tiên
Liễu Hồng Kỳ chỉ vào xấp khăn giấy đó: “Ở đâu ra vậy?” Lâu lắm rồi không có đồ này.
Mấy hôm trước,bí thư mang một cuộn lớn từ công xã đến cho ông ta, ai ngờ chưa được mấy ngày đã bị những tên trộm kia ăn trộm mất.
Tương Ngọc Đình cười nói: “Chu Minh Dũ mới duyệt hai xe than đá từ xưởng sắt thép đi, chẳng phải là làm ra giấy đưa một xe qua trước cho xưởng sắt thép sao?”
Liễu Hồng Kỳ nghiêm mặt nói: “Không được mắc sai lầm.”
Tương Ngọc Đình nói: “Không đâu, chuyến này là thứ phẩm cho chúng ta đánh giá tốt xấu, đưa ra ít ý kiến.”
Liễu Hồng Kỳ gật gật đầu: “Nếu như là đưa ra ý kiến, bảo bọn họ nghĩ cách làm chắc một chút, đừng vừa ngâm nước là nát.”
Ông ta vội kéo một chiếc thùng gỗ từ trên giường ra, đổ hết quần áo trong đó lên giường, đặt xấp giấy đó vào trong, lại kêu Tương Ngọc Đình đưa khóa trên cửa cho ông ấy, cạch một cái khóa vào.
Tương Ngọc Đình: … Có nhất thiết phải làm thế không?
Liễu Hồng Kỳ thở phào nhẹ nhõm: “Để tôi xem còn ai dám đến ăn cắp giấy vệ sinh của tôi.”
Tương Ngọc Đình: …Tôi cũng chỉ lấy qua mấy tờ, tôi cũng bị người khác ăn trộm.
Liễu Hồng Kỳ khóa xong khăn giấy vuốt nhẹ tóc dài của mình: “Chút nữa duyệt thêm vài tấn than cho xưởng làm giấy bọn họ.”
Cũng không biết xưởng sắt thép số một sau khi hoàn thành nhiệm vụ luyện sắt thép có tiếp tục được nữa hay không.
Liễu Hồng Kỳ không dám nghĩ, bỏ ra nhiều tâm huyết như vậy, cuối cùng cũng không biết là kết quả gì, chỉ có thể đi một bước nhìn một bước, ông ta không thể dẫn đầu biểu lộ cảm xúc tiêu cực.
Tương Ngọc Đình nói: “Thằng nhóc đó ma lanh lắm, chắc là sớm đã dự đoán được tặng một xe giấy thì sau này ông còn cho nó than.”
Liễu Hồng Kỳ cũng cười lên. “Cậu ta là một nhân tài, nên đến phòng làm việc của chúng ta.”
Tương Ngọc Đình lắc đầu: “Không có cửa, tôi đã từng thăm dò rồi, nó giả vờ giả vịt cũng hay lắm, người ta còn không thèm đến văn phòng, nói là mình không có văn hóa không biết chữ, rời khỏi thôn bọn họ thì không biết gì cả, không chịu đi đâu cả.”
Liễu Hồng Kỳ cười mắng: “Chẳng qua là thằng nhóc còn chưa có đủ lông đủ cánh, hơi lanh lợi mà thôi, làm cứ như ẩn sĩ ở ẩn nông thôn.”
Hai người cười phá lên, làm rõ chuyện này, rồi bàn bạc về việc trợ cấp cho người bị thương cùng với hình phạt cho phần tử xấu…
Chu Cổ Trung chắc chắn là sẽ bị phạt đi cải tạo lao động ở nông trường, còn tên Trương Đức Phát thì bị phán đi tù cũng không xứng đáng, không lẽ còn phải có người hầu hạ ông ta?
Vậy nên ông ta cứ ở nhà thôi, thỉnh thoảng họp phê bình trong thôn rồi giáo dục một chút là được.
Đàn ông trong thôn về được một nửa, lại trở nên náo nhiệt.
Tuy rằng những người đàn ông không thích nói cười chí chóe như phụ nữ, không lớn tiếng, nhưng mà dáng vẻ im lặng của bọn họ, trong thôn dường như náo nhiệt hơn, trấn áp được, không giống như trước đó nhẹ nhàng không có sức sống, các phụ nữ cũng thích nói đùa hơn, giọng nói to hơn.
Sáng sớm chim ác kêu chí chóe, chủ nhiệm Lâm sáng nay lại đến.
Lần này anh ta dùng xe đạp vác theo một đống phần thưởng, công xã thưởng cho phụ nữ tiêu biểu.
“Đồng chí Mạc Như!”
“Sỏa Ni!”
“Thím chiến sĩ thi đua.”
Trong thôn người lớn trẻ nhỏ đều gọi Mạc Như đầy đường.
Mạc Như cùng Chu Minh Dũ đang xử lý bắp cải nhà mình, ở ngoài phơi đầy rổ bắp cải, bây giờ có thể thu vào rồi.
Bọn họ gom vào trong gác.
Nghe thấy cả thôn gọi Mạc Như, hai người cười, Chu Minh Dũ nói với Mạc Như: “Em đi trước đi.”
Mạc Như thấy cũng không có bao nhiêu bắp cải, nói: “Mau đi xuống đi, chúng ta cùng đi.”
Cả hai rửa tay rồi đến đại đội xem thử.
Vừa nhìn thấy những phần thưởng mà Lâm Thư kéo đến, ánh mặt Mạc Như sáng lên: “Anh Út Năm à, bí thư Liễu của chúng ta thật hào phóng, sau này tặng thêm nhiều khăn giấy cho ông ta.”
Mọi người đón Mạc Như đến kiểm tra phần thưởng.
Một túi mì xay mịn, tổng cộng năm mươi cân, mì này mịn hơn, trắng hơn, dai hơn bột mình tự xay ở nhà, là bột mì ngon cán bánh, gói bánh xếp và cán mì.
Phiếu vải sáu trượng.
Ba cân đường trắng.
Một cân lá trà.
Lá trà.
Đây là phần thưởng đặc biệt, tuy rằng lá trà không phải là mắc lắm, nhưng mà người dân dưới quê bình thường hoàn toàn không mua được, hợp tác xã mua bán hết hàng quanh năm.
Lúc này đến nhà ai làm khách có chén nước đường trắng uống là tốt lắm rồi, nếu như được uống trà thì thật là xa xỉ.
Không ngờ công xã lại cho phụ nữ tiêu biểu một cân lá trà!
Đây đúng là rộng rãi thật.
Đương nhiên, bọn họ không biết được những thâm thúy bên trong, chỉ tưởng rằng công xã xem trọng Mạc Như mà không hề nghĩ nhiều.
Trên thực tế cũng chỉ có Lâm Tư biết được.
Phần thưởng mà huyện ủy cho, đáng lẽ là có năm đồng nữa, nhưng mà tiền bị giữ lại không đưa, còn về việc ai lấy đi thì không biết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận