Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 1208: Dạy anh làm người 2

Chương 1208: Dạy anh làm người 2
Còn việc để làm gì thì không ai hay biết?
“Dù sao thì con nói với ba đi.” Mạc Như cảm thấy chủ đề này để ba nói thì tốt hơn, làm mẹ thì dù có nói gì con trai cũng sẽ nheo đôi mắt sáng ngời nhìn mình rồi gật đầu.
Tuyệt đối đừng chọc giận mẹ, đây là kết quả tẩy não con gái và con trai của Chu Minh Dũ, hai chị em cùng cho rằng không cãi lại mẹ, mẹ nói gì nghe đó, đồng ý hay không cũng phải cười tít mắt, mẹ chắc chắn sẽ không nổi giận.
đồng ý không cãi lại mẹ thì nói làm gì, mẹ sẽ cười đồng ý hay không đồng ý, và mẹ của họ sẽ không bao giờ tức giận.
Con ngoan không cự cãi với mẹ.
Đây là cách ngôn nhân sinh của họ.
Mạc Như cũng thực sự không biết làm thế nào.
Trò chuyện một lúc, Chu Minh Dũ ăn cơm xong, Mạc Như thu dọn bát đũa.
Nhân lúc không ai nhìn thấy, Chu Minh Dũ vội hôn cô rồi cười, tiếp tục ra đồng làm việc.
Mạc Như cho bát đũa vào giỏ, chào tạm biệt mọi người rồi cùng những người phụ nữ khác về nhà.
Khi cô đến ngã tư đi về nhà, có một người đuổi theo: “Mạc Như。”
Mạc Như quay đầu lại nhìn, thấy một thanh niên tri thức nhưng cô không quen.
Có quá nhiều thanh niên tri thức từ trong thôn đến, nữ thì có thể gọi ra mấy cái tên vì cô sắp xếp công việc, còn nam thì ngoại trừ Lâm Thiệu Vũ, đa số đều là người quen cũ, đa số là cô không để tâm.
Nói thật, mặc dù cô thân thiện nhưng cô không thích hòa nhập với mọi người lắm, trong thôn rất nhiều người, thực ra cũng không phải ai cũng thân. Nhất là những bà cụ lớn tuổi quanh năm chỉ nói có vài câu, thực sự không phân biệt rõ ràng.
Những thanh niên tri thức, nhất là nam thanh niên tri thức, tình hình cũng gần như thế.
Trương Hồng Binh biết chiến sĩ thi đua này xinh đẹp, nhưng chưa bao giờ nhìn ở khoảng cách gần. Trong ánh nắng mùa thu rực rỡ, cô đẹp không tỳ vết.
Hầu như không ai có thể chịu đựng được sự thử thách của mặt trời, người bình thường đặc biệt xinh đẹp dưới ánh trăng và ánh sáng, mặt trời sẽ phóng đại những khuyết điểm của họ.
Nhưng cô gái ở trước mặt lại là một ngoại lệ.
Anh ta cảm thấy kinh ngạc, thậm chí có hơi lóa mắt.
“Anh có việc gì sao?” Mạc Như hỏi một câu, cũng chẳng muốn quan tâm.
Nói thật, cô chẳng có gì đáng quan tâm đến nam thanh niên tri thức, cho dù là công việc hay cuộc sống, đều không thể hỏi cô.
Đừng nói là nam thanh niên tri thức, cho dù là đàn ông ở trong thôn thì thực sự cũng không có lý do để trò chuyện với cô.
Tất nhiên, thân quen rồi thi mọi người cũng lịch sự chào hỏi nhau.
Hiện tại thì cô không thân với thanh niên tri thức này.
“Chuyện đó… tôi muốn nhắc cô một việc.” Anh ta vừa mở miệng đã thay đổi.
Mạc Như chỉ nhìn anh ta, ra hiệu cho anh ta nói hết.
Trương Hồng Binh nuốt nước miếng: “Đúng thế… cô, cô phải cẩn thận.”
Mạc Như chau mày: “Cẩn thận gì cơ?”
Ai chán sống rồi sao?
“Tôi thấy một nữ thanh niên tri thức không biết xấu hổ đang quyến rũ… Chu Minh Dũ.” Anh ta vốn đã bàn bạc trước với Kim Quang Minh, anh ta đuổi theo chất vấn Mạc Như, sao cô không quản người đàn ông của mình, đã kết hôn rồi còn đi dụ dỗ, anh ta có thể dụ dỗ nữ thanh niên tri thức sao? Nhưng nhìn thấy Mạc Như, anh ta cũng không biết tại sao vô thức đã thay đổi chủ đề nói chuyện.
Giọng điệu không nên quá hung hăng, đắc tội với cô thì sẽ không có kết quả tốt, anh ta tự nhủ với chính mình.
Mạc Như cười, bất luận Trương Hồng Binh nói như thế vì điều gì thì cô cũng không có ấn tượng tốt.
Cho dù có trả lời thế nào cũng khiến người khác thấy khó chịu, Mạc Như điềm tĩnh nói: “Nếu lần sau nhìn thấy, phiền anh trực tiếp báo cáo cho đại đội, trong đại đội Tiên Phong không có ai mắc lỗi mà không thể mang đến đại đội nói trong cuộc họp, cũng không có ai không chịu sự giám sát của các xã viên.”
Nói xong, cô cũng không quan tâm đến Trương Hồng Binh nữa, cô quay người đi về nhà.
Sao lại đáng ghét như thế.
Mạc Như hoàn toàn không nghi ngờ Chu Minh Dũ, cô không cần phải nói những lời như tôi tin tưởng anh Út Năm, ngay cả nghĩ cũng chưa từng nghĩ sẽ có vấn đề gì.
Đúng là nói năng linh tinh.
Cô không xem trọng, nhưng có người lại xem trọng điều đó.
Có người bắt đầu không việc gì cũng “tình cờ gặp” Chu Minh Dũ, hoặc tìm anh kiện tụng kể khổ, muốn nhờ anh chống lưng giải quyết mâu thuẫn nội bộ thanh niên tri thức, hoặc bày tỏ bản thân cô đơn và nhớ quê nhà, hoặc có một tương lai tươi sáng nhưng chợt thấy tối tăm không biết phải làm sao, họ cho rằng anh một thanh niên có tư tưởng, có văn hóa, có trình độ ngang bằng với cô nên muốn anh đưa ra chủ ý... Nhưng Chu Minh Dũ hoàn toàn không cho họ cơ hội, từ Khám Yến Nhi và Hà Mẫn, anh đã rèn luyện được lực quan sát rất nhạy bén.
Bạn cần đăng nhập để bình luận