Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 732: Gặp bí thư (4)

Chương 732: Gặp bí thư (4)
Chương 732: Gặp bí thư (4)
Tương Ngọc Đình nói với bọn họ là huyện Cao Tấn đến hiện tại hiện tại không có một máy cày nông dụng nào, còn về việc mà bí thư Cao nói, trong lòng Tương Ngọc Đình nghĩ là bí thư Cao cho bọn họ một lời hứa khống, còn về việc khi nào thực hiện thì cũng rất khó nói.
Chu Minh Dũ không tin, huyện Cao Tấn lớn như vậy, sao có thể không có một cái máy cày nào hết?
Tương Ngọc Đình nghiêm túc nói: “Thật sự là không có.”
Mạc Như tò mò nói: “Bí thư Tương à, vậy chúng tôi có thể hỏi thử trong huyện có máy móc gì mà chúng tôi có thể mượn không?”
Tương Ngọc Đình cười nói: “Máy cán bông, máy xay bột, máy ép dầu, máy phát điện… À đúng rồi, còn có một lô lưỡi cày đôi hai bánh có thể mọi người có thể dùng được đấy.”
Chu Minh Dũ và Mạc Như không rõ việc này, Chu Thành Chí lại hiểu rõ, ông lập tức nói: “Bí thư Tương, anh đừng lừa chúng tôi chứ. Lưỡi cày đôi hai bánh đó được xem là máy móc sao? Không biết đi không biết chạy, một con bò thì kéo không được, hai con bò thì chỉ đánh nhau, cày ruộng tám chín tấc là gia súc còn không kéo nổi nữa.”
Món này vào năm 85 cũng từng đẩy mạnh ở toàn huyện, nhưng bởi vì là sắt, vừa nặng lại vừa cồng kềnh, nên là không được ưa chuộng cho lắm.
Lưỡi cày đôi hai bánh có hai cái bánh to một cái bánh nhỏ, trái phải một trước một sau có hai lưỡi cày, người không đủ sức hoàn toàn không đỡ được.
Bởi vì là quá nặng, sau khi xuống ruộng, một con bò cũng không kéo nổi, buộc phải là hai con đến ba con thì mới kéo được.
Nhưng mà cần đến ba con gia súc, thì chi bằng kéo ba cái lưỡi cày đơn còn được hơn.
Lưỡi cày đôi bán máy móc này, có thể giải phóng được một lao động, nhưng mà đội sản xuất thì những cái khác đều rất thiếu, chỉ là không thiếu lao động, ba con bò một con người để cày ruộng, thì thà bọn họ lấy ba người một con bò để cày ruộng.
Vậy nên lưỡi cày bán máy móc này mới không được ưa chuộng, các đội sản xuất hoặc là trả hàng, hoặc là quăng ở trong nhà kho để rỉ sét, còn có đội sản xuất năm ngoái luyện sắt thép mang thẳng đi nộp nhiệm vụ sắt, rèn thành một đống sắt vụn.
Lúc này đây, trong kho còn tận mấy chiếc.
Lúc đầu Chu Thành Chí anh minh lắm, ông vừa đi nhìn một cái là không chịu lấy.
Còn vì việc này mà cãi nhau một trận với Trương Căn Phát, nói rằng trừ khi Trương Căn Phát chi tiền, nếu không thì ông sẽ không mua cái đồ nặng nề đó, lấy cớ là mua về đội sản xuất không ai biết sử dụng.
Chu Minh Dũ lại rất có hứng thú, nếu đã không lấy được máy cày thì miễn phí kéo hai cái lưỡi cày này về cũng được mà, xem thử có thể cải trang một chút không.
Hoặc là tháo hai cái lưỡi cày sắt đó ra để làm việc khác cũng được, dù gì cũng cho không.
Tương Ngọc Đình thấy anh có hứng thú, cười nói: “Đi, đưa mọi người đến xem thử.”
Bọn họ đi theo Tương Ngọc Đình đến nhà kho, nhìn thấy ở đó quả nhiên là có năm sáu chiếc lưỡi cày đôi hai bánh, nhưng mà đều không phải đồ nhỏ, năm sáu lưỡi thì vẫn rất chiếm diện tích.
Chu Minh Dũ đến xem thử, chất lượng của lưỡi cày sắt đó đúng thật là không tồi, ngoại trừ quá nặng ra thì đúng là đồ tốt.
Anh nháy mắt với Chu Thành Chí, muốn bảo đội trưởng lấy hai cái về thử xem.
Tuy rằng Chu Thành Chí không biết anh nghĩ chuyện gì, nhưng mà mấy ông cụ bọn họ đều trông chờ vào anh và Mạc Như, cảm thấy chắc chắn là anh có cách gì đó, ông mặt dày nói với Tương Ngọc Đình: “Bí thư Tương à, hay là chúng tôi kéo hai cái về thử xem?”
Vừa nãy mới nói người ta dụ dỗ ông, lúc này lại xin, Chu Thành Chí có cảm giác là cái mặt của mình bị mình tự tát đúng là đau thật.
Tương Ngọc Đình là người dễ tính, cười nói: “Đội trưởng Chu nếu như mọi người có thể phát huy hoàn toàn tác dụng của lưỡi cày đôi hai bánh này thì đúng thật là việc tốt.”
Trung ương ra lệnh đẩy mạnh lưỡi cày đôi hai bánh bán máy móc, các địa phương đều có nhiệm vụ khá lớn, nhưng mà cuối cùng thì vẫn chỉ là một sự lãng phí, Tương Ngọc Đình cũng rất bất lực.
Ông ta cảm thấy nếu có động lực, lưỡi cày này thì vẫn rất tốt, chỉ tiếc rằng hầu hết đội sản xuất đều không có nhiều gia súc như vậy để dùng nên đồ bán máy móc như vậy ngược lại trở thành một gánh nặng bị người ta chê bai.
Lúc Chu Minh Dũ và Chu Thành Chí chào tạm biệt, Tương Ngọc Đình còn quan tâm hỏi mấy câu việc của đại đội Tiên Phong: “Nhà ăn vẫn còn tốt chứ, không có vấn đề gì chứ?”
Chu Thành Chí không biết ý của ông ta là ý gì, đương nhiên là nói tốt, mọi thứ đều tốt.
Tương Ngọc Đình cười nói: “Đại đội mọi người cũng thật kỳ lạ ,vừa có đội sản xuất đứng đầu cả huyện, vừa có sản xuất tệ nhất toàn huyện, đúng thật là nên nghiên cứu lại một chút.”
Trong lòng Chu Minh Dũ co giật một phát, Chu Thành Chí cũng căng thẳng lắm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận