Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 413: Mất mặt(2)

Chương 413: Mất mặt(2)
Chương 413: Mất mặt(2)
Sao trên đời này lại có loại phụ nữ nhẫn tâm như thế?
Sao lại nhỏ mọn như thế?
Cô ta oán hận trong lòng, nụ cười trên khuôn mặt pha lẫn chút chua xót và oán trách: “Sỏa Ni à, làm người phải tốt bụng chút, có đúng không? Thứ cô không ăn hết, vứt thì cũng vứt rồi, sao không mang đến tiếp tế cho người khác chứ? Cứu một mạng người...”
Trương Thúy Hoa ở bên ngoài không nghe tiếp được nữa, bà đi vào nói: “Ai sắp không xong rồi, phải cứu mạng ai, mau chóng đưa đến bệnh viện.”
Vương Liên Hoa giật giật khóe miệng, Trương Thúy Hoa ngốc thật hay là giả vờ ngốc đây: “Thím hai! Cháu chỉ lấy ví dụ thôi, thím nói chúng ta chẳng phải hỗ trợ giúp đỡ lẫn nhau hay sao, ăn cơm trăm họ mặc áo vá trăm mảnh, nhà ai có con cái không có sữa bú thì đến nhà người khác để mượn sữa. Cụ già cũng nói đứa bé này tốt phúc, mượn đến nhà nào thì mang lại phúc khí cho nhà đó, đều phải vui vẻ đón nhận, trước này chưa từng có ai không giúp mà đẩy ra ngoài đúng không thím hai?”
Trương Thúy Hoa trợn mắt: “Còn có cách nói này à, tôi chưa từng nghe đấy. Sỏa Ni, con có nghe qua chưa?”
Mạc Như cười nói: “Mẹ! Con đã khờ dại mười mấy năm, con đâu có nghe thấy gì đâu.”
Vương Liên Hoa lại kiên quyết muốn ké sữa, dù sao bọn họ cũng không tiện đuổi cô ta về.
Cô ta bắt đầu kể các cụ nói, người xưa nói có con là tốt phúc, mượn của ai thì mang phúc đến nhà đấy, cũng là tích phúc cho con mình. Nếu không nhận thì là không biết điều, đẩy phúc khí ra ngoài, đối với con cái cũng là điều không tốt.
Lúc này, Chu Thất Thất thức giấc rồi, cô bé không khóc mà chỉ đảo tròn con mắt to tìm mẹ.
Mạc Như lập tức ẵm lên cho con bú hơi nghiêng sang một bên, Vương Liên Hoa thò người nhìn.
Chu Thất Thất vừa há miệng bú sữa, bàn tay nhỏ bé còn bảo vệ phía còn lại, con ngươi xoay tròn như thể sợ người khác giành mất.
Vương Liên Hoa sốt ruột phát bực, bởi vì Chu Thất Thất bú nhiều chút thì con gái cô ta phải bú ít lại, sao có thể như thế được?
Thiết Muội là khách, không phải nói là bú hơn một nửa, nhưng cũng phải mỗi đứa một bên mới đúng chứ.
Cô ta thấy Mạc Như nhiều sữa, Chu Thất Thất không bú hết thì nên cho Thiết Muội bú.
Dù sao cũng rất nhiều, bản thân không dùng hết thì cho người khác một ít có làm sao đâu?
Vốn dĩ là ăn cơm nồi lớn của công xã nhân dân, đều là ăn ở nhà ăn.
Tất nhiên cũng phải bú sữa cùng nhau mới đúng.
Chu Thất Thất ngủ cả buổi chiều nên đói rồi, lúc này con bé bú rất nhanh, nuốt cả ngụm cả ngụm, trong không khí ngập tràn mùi thơm ngọt ngào, khứu giác của trẻ sơ sinh rất nhạy cảm với mùi thơm này.
Thiết Muội há to miệng gào khóc oe oe, ra sức duỗi chân, bộ dạng không cho cô bé bú thì khóc lóc thảm thiết.
Vương Liên Hoa thấy con gái mình khóc mặt tái mét, cô ta cũng sốt ruột cũng khóc theo: “Sỏa Ni, thím hai, các người nhìn xem Thiết Muội bị sao thế, nó đói rồi, thật là đứa trẻ đáng thương, một đứa trẻ có số khổ.”
Trương Thúy Hoa vội nói: “Liên Hoa, cháu xem đứa bé khóc kìa, mau ẵm nó về cho bú sữa đi.”
Vương Liên Hoa oán giận trong lòng, cơ thể vặn vẹo cùng giọng nói bất thiện: “Về nhà làm gì có sữa, ngay cả miếng canh cũng không có mà húp chứ đừng nói là chất béo.”
Nói xong, cô ta vén áo lên cho Trương Thúy Hoa xem: “Thím hai nhìn này, làm gì có sữa đâu.”
Chu Thất Thất vừa bú sữa vừa xoay tròn con ngươi nhìn sang một bên, bàn tay nhỏ bé che phía bên kia lại, bú được một lúc thì lại đòi đổi vì sợ bị người khác giành mất.
Trương Thúy Hoa không còn nhẫn nại được nữa, nếu không phải không được lớn tiếng trước mặt con trẻ thì bà sớm đã đuổi Vương Liên Hoa ra ngoài rồi.
“Đi thôi, để thím nói với mẹ chồng của cháu, sinh con mà không cho ăn chút chất béo. Đi nào!” Bà kéo tay áo Vương Liên Hoa để cô ta mau rời đi, đừng có ở đây làm trò cười nữa, thật mất mặt quá.
Vương Liên Hoa nói: “Thím hai đợi một lúc, con bé bú xong rồi thì cho Thiết Muội của bọn cháu cũng bú hai ngụm, bú hai ngụm là đi ngay.”
Vừa nói cô ta vừa ẵm đứa bé tiến về phía trước, trực tiếp cho Thiết Muội vào lòng Mạc Như.
Nhưng Chu Thất Thất vẫn còn đang bú sữa, cô ta cưỡng ép mang đến làm cho cái mông của Thiết Muội va vào mặt của Chu Thất Thất.
Mạc Như thay đổi sắc mặt, lập tức cong cánh tay để cản lại, Thiết Muội va vào cánh tay cô rồi khóc lóc thảm thiết.
Vương Liên Hoa la to: “Làm gì thế? Làm gì thế? Không cho bú thì thôi, sao lại đánh con gái của tôi?”
Cô ta cũng không chịu đi, vẫn ngoan cường ẵm con gái sà vào lòng Mạc Như, muốn con gái được bú sữa bên phía còn lại của Mạc Như.
Bàn chân nhỏ của Chu Thất Thất đá cái ‘bốp’ lên mặt Thiết Muội, Thiết Muội ngửi thấy mùi thơm của sữa nên há miệng định gặm bàn chân nhỏ bé của Chu Thất Thất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận