Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 826: Chỉ nguồn suối (2)

Chương 826: Chỉ nguồn suối (2)
Chương 826: Chỉ nguồn suối (2)
Quặng đá vẫn luôn khai thác đá, tất nhiên là có thuốc nổ.
Được Lâm Thư giúp đỡ, có sự đồng ý của Tương Ngọc Đình, Tống Tử Kiệt ký tên, cuối cùng đại đội Tiên Phong xin được một thùng thuốc nổ.
Với sự trợ giúp của thuốc nổ, quá trình đào giếng dưới sông phía tây cũng khá suôn sẻ.
Chỉ trong năm ngày, họ đã đào xuống độ sâu hơn năm mét.
Nơi đào giếng ở phía tây bắc của gia đình Mạc Như, có khoảng cách một chút nhưng cũng không xa, khi không nổ thuốc nổ thì Mạc Như cũng ẵm Chu Thất Thất đi xem.
Cô nhờ Liễu Tú Nga giúp cô đan một cái túi mây đặc biệt, để Chu Thất Thất ngồi trong đó quay mặt về phía trước, sau đó dùng dây vải treo quanh vai và thắt lưng. Đây là loại ghế đẩu thắt lưng được chế tạo đặc biệt, giúp trông trẻ dễ dàng mà không mệt, cũng có thể cho trẻ ngắm nhìn quang cảnh trước mắt, tiết kiệm sức lao động và tiện lợi.
Kể từ khi chế tạo ra ghế đẩu thắt lưng bằng mây đặc biệt, Mạc Như đi bắt sâu bọ đều mang theo Chu Thất Thất.
Sau khi không gian xuất hiện giếng thì chức năng được nâng cấp, lực kiểm soát của Mạc Như cũng mạnh hơn, phạm vi trong không khí cũng lớn hơn hai vòng so với trước đây, bắt sâu bọ đương nhiên là nhẹ nhàng hơn. Buổi sáng đi, mặt trời còn chưa ló dạng thì hai mẹ con đã quay về, đứng trên bờ sông phía tây xem đào giếng.
Xem mấy ngày vẫn chưa đào ra được nguồn suối, sắc mặt Chu Thành Chí sầm xuống.
Mạc Như không nhịn được cười, Chu Thất Thất thành công bị ông thu hút sự chú ý.
Cô bé luôn ngoáy đầu nhìn Chu Thành Chí, có thể nghe thấy từ rất vui tai “ôi chết mất”, cô bé cảm thấy câu nói này rất thú vị, không kìm được muốn học theo, nhưng cô bé chưa biết phát âm phức tạp như thế, mỗi lần nói ra chỉ là “ôi… m…”
Mạc Như nghe thấy miệng cô bé lẩm bẩm, nghe kỹ thì chính là đang nói “Ôi…mẹ…ơi…chết…mất”
Đứa trẻ ngốc này.
Lúc ăn cơm, Trương Thúy Hoa vẫn khó hiểu: “Cháu gái mũm mĩm mấy hôm nay cứ ôi ôi gì thế?”
Tất nhiên Mạc Như cũng ngại vạch khuyết điểm của con gái, đôi tai Lan Tử Nhi lại rất nhạy, nghe thấy hét to: “Bà nội, Thất Thất nói ‘Em ấy là con khỉ.’ ”
Chu Thất Thất: “Con... là… con… khỉ.”
Chu Minh Dũ khá tự hào: “Con gái con nói không sai, nhân loại chúng ta đều là từ khỉ biến thành, còn nhỏ đã hiểu thuyết tiến hóa rồi, giỏi quá.”
Mạc Như: …
...
Sau khi quan sát vài ngày, Chu Thành Chí đã ra lệnh cho mọi người sử dụng hết thuốc nổ, đồng thời nói rằng sẽ đào một giếng mười mét, nói không chừng có thể đào được một nguồn suối lớn như nước sôi đang sùng sục.
Ngoài cái giếng này, còn phải tiếp tục đào một cái giếng sâu ở bên cạnh, còn lên kế hoạch chỉ cần không bận mùa màng thì phải tổ chức cho nhân công đến đào giếng.
Vậy nên nếu có cơ hội thì phải tiếp tục xin thuốc nổ.
Hôm nay vào lúc hoàng hôn, thuốc nổ đã hoàn toàn dùng hết, đào được giếng hơn mười mét, dưới sâu toàn là đá, không còn thuốc nổ, không đào nổi nên chỉ có thể dừng lại.
Chỉ đáng tiếc là vẫn không có nguồn suối.
Chu Thành Chí không phục: “Đã sâu thế rồi, sao ngay cả nguồn suối cũng không có?”
Ông muốn một mình đi xuống dưới xem, mặc dù phát hiện có mạch nước ngầm thấm ra, trong khe nứt đá cũng có nước chảy ra, thậm chí dưới đáy giếng cũng có nước, nhưng lại không có nguồn suối sùng sục.
Mạc Như ẵm Chu Thất Thất đứng trên bờ xem náo nhiệt, chủ yếu là Chu Thất Thất muốn xem, cô phải cố gắng thò đầu về phía trước, bàn tay nhỏ bé cầm túi mây, cô bé lo lắng trừng to mắt, trong cái miệng nhỏ phát ra tiếng kinh ngạc “ôi…”, như thể đang nói sâu quá sâu quá, thật đáng sợ.
Mạc Như: ... Con giả vờ à.
Đây là một cái giếng hình vuông, nếu tính đường chân trời thì sâu hơn chục mét, bên dưới sâu thẳm, nếu đầy nước thì chắc chắn sẽ xanh ngắt một màu rất đáng sợ.
Mạc Như nhìn hoa mắt, đáng tiếc là sâu như thế vẫn không có nguồn suối.
Chu Thành Chí là người thất vọng nhất, ông thực sự đang rầu rĩ. Nếu không biết chuyện này không gò ép được thì ông có thể đập đầu vào tường đá rồi.
Ông sầm mặt, không cam tâm dùng cuốc bươi bên trai rồi đào bên phải, ông cho rằng bên dưới hòn đá này chắc chắn có nguồn suối, trong khe nứt hòn đá kia có nguồn suối lớn.
Đáng tiếc là lần nào cũng thất vọng.
Trời càng lúc càng tối, ông đành phải từ bỏ, ông bảo những người đàn ông thu hoạch đồ nghề mang về đội, rồi đến nhà ăn ăn cơm.
Mạc Như ngẫm nghĩ đợi bọn họ đi khỏi sẽ đi xuống xả nước, có thể xả một phần ba nước. Sau khi mực nước hạ xuống, cô có thể tiếp tục xả nước, giả vờ bên dưới có một nguồn suối để đánh lừa Chu Thành Chí, để ông không sầm mặt trầm cảm cả ngày.
Chu Minh Dũ biết ý của cô, anh bảo Chu Thành Liêm và Chu Bồi Cơ đi trước, anh cùng vợ chơi với con gái một lúc.
Cả hai ngầm hiểu nhau, trao đổi ánh mắt với nhau, nghĩ rằng hai vợ chồng trẻ nhất định muốn làm gì đó, bọn họ không hề chậm trễ, nhanh chóng gọi những người khác rời đi nhường chỗ cho Mạc Như và Chu Minh Dũ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận