Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 717: Nguồn gốc ân oán

Chương 717: Nguồn gốc ân oán
Chương 717: Nguồn gốc ân oán
Mạc Thụ Kiệt và Thẩm Thục Quân đã một năm chưa ăn thịt, giờ ngửi thấy mùi thịt, khứu giác và vị giác đang ngủ say bị đánh thức, không kiểm soát tiết ra tín hiệu muốn ăn.
Mạc Ưng Đường có kỷ luật rất cao và Mạc Ưng Phỉ yên tĩnh ngoan ngoãn cũng nhìn chằm chằm thịt ba chỉ nửa nạc nửa mỡ rồi nuốt nước miếng ừng ực.
Xem ra người không tham ăn lại là người tham ăn nhất Mạc Ưng Tập, cậu bé không ăn cải thảo và củ cải luộc, nhưng lại ăn miếng thịt ba chỉ rất say sưa.
Mạc Như nhìn bật cười, cô lặng lẽ gắp phần của mình cho em út.
Cô vẫn còn thịt trong không gian, sau này có thể lấy cho bọn họ ăn.
Ăn xong, Chu Minh Dũ tiếp tục dẫn người đi làm việc.
Xây giường đất và bếp, sửa xong nhà ngay trong ngày.
Trời tối cơ bản đã sửa xong, Mạc Như cũng giúp Thẩm Thục Quân làm xong bữa tối đãi mọi người.
Bữa tối Mạc Như và Chu Minh Dũ rang lúa mì đã xay nhuyễn, cũng không trấu cám, trực tiếp thêm cháo bí đỏ đặc, nấu xong ăn cùng dưa muối.
Chu Minh Dũ mang dưa muối đến, họ đã hái rất nhiều củ cải và cải bẹ ở nhà, tất cả đều được thu hoạch trong sân nhà họ.
“Xong rồi, đến ăn cơm thôi, chưa làm xong thì mai làm tiếp.” Chu Minh Dũ gọi mọi người ăn cơm.
Mọi người đều nói về nhà rồi ăn, dù sao bọn họ cũng không mang theo khẩu phần lương thực, chỉ có hơn một tiếng đi dường, không xa lắm.
Bọn họ nhìn thấy nhà họ Mạc nghèo như thế nên căn bản không dám ăn, nếu sau này chịu đói thì chiến sĩ thi đua sẽ oán trách.
Chu Minh Dũ nói: “Mau đến đây đi, lo bữa ăn nên chắc chắn là có ăn.”
Chu Minh Quốc lặng lẽ hỏi: “Minh Dũ, lương thực là em đổi điểm công tác từ đội à?”
Anh ta biết Chu Thành Chí thiết diện vô tư, tuyệt đối sẽ không cho Chu Minh Dũ lương thực không, chắc chắc là có trao đổi thứ gì đó.
Chu Minh Dũ nói: “Không có, bí vuông mùa hè còn, còn mấy hạt đậu Hà Lan thì Sỏa Ni hái ở ngoài, súp, chỉ là không có mì ống.”
Mọi người cười phá lên.
Chu Bồi Cơ rửa tay ngoài cửa, nhìn thấy Mạc Như mở nồi, một luồng khí trắng bay ra, có một mùi thơm sộc lên mũi.
“Thứ gì ngon thế?” Hắn không kìm được chạy đến nhìn.
Mạc Như đang dùng thìa gỗ múc đầy bát súp, rồi đưa cho hắn: “Ăn thử xem.”
Chu Bồi Cơ nhìn, hơn một nửa là bí đỏ, còn có một ít đậu Hà Lan, cái gì đặc sệt thế?
Hắn ngửi thấy mùi thơm lúa mì.
Nhưng màu sắc rất đậm, là màu nâu, trông có vẻ không giống lúa mì.
Hắn ngửi thử, nhấp một ngụm, một mùi thơm xộc vào cổ họng ngay lập tức: “A, ngon quá.”
Người bên ngoài nghe thấy lập tức chạy đến: “Thơm quá, thơm quá.”
Bữa ăn này mọi người ăn ngon và no, ăn xong, nóng đến toát mồ hôi.
Ăn xong, Chu Minh Quốc dẫn các thanh niên lên xe về nhà, Chu Minh Dũ bảo bọn họ mang nồi về, bởi vì nhà họ Mạc mang hai cái từ đại đội về vẫn chưa dùng đến.
Mạc Thụ Kiệt và Thẩm Thục Quân vô cùng cảm kích, cả gia đình xếp hàng cảm ơn, tiễn bọn họ về nhà.
Ban đêm, Chu Minh Dũ không đi đâu, anh nói với Mạc Thụ Kiệt: “Ba, ngày mài bắt đầu con dẫn dắt các em xây tường sân rồi lắp cửa.”
Mạc Thụ Kiệt không biết nói gì, chỉ có thể bảo con trai ghi nhớ sự cảm kích này, sau này khi có điều kiện tốt hơn và có năng lực thì phải báo đáp cho người ta.
Đợi bọn họ đi khỏi, Mạc Như cho con gái bú sữa, Chu Thất Thất vẫn chưa đợi bú xong đã ngủ ngon trong ngực Mạc Như rồi.
Ăn tối xong, lúc này cô bé bùn ngủ không mở mắt nổi, nhưng vì đông người náo nhiệt, ai cũng thốt lên kinh ngạc vì thức ăn ngon làm cô bé thấy thích thú.
Lúc này tất nhiên là ngủ ngay.
Mạc Như để con gái lên giường đất, buộc chặt túi ngủ để cô bé ngủ ngon.
Chu Minh Dũ trò chuyện với Mạc Thụ Kiệt, Mạc Ưng Đường và Mạc Ưng Phỉ ở bên lặng lẽ lắng nghe. Mạc Ưng Tập khôn biết làm gì, nói: “Anh rể, chúng ta chơi cờ ngũ phúc đi, em lấy viên đá nhỏ và cây gỗ, chúng ta chơi dưới bệ cửa sổ.”
Lúc này, không có trò gì vui, cờ ngũ phúc ngoài đồng là trò tiêu khiển hat nhất, cả người già và trẻ em đều thích.
Bọn họ chơi cờ, Mạc Như giúp Thẩm Thục Quân dọn dẹp nồi bát gáo chậu, sau đó rửa tay đi vào phòng.
Thẩm Thục Quân mang vải và bông lên giường đất, nói với Mạc Như: “Sỏa Ni, nhiều bông và vải thế này, không dùng hết trong phút chốc, để đó người khác lại đỏ mắt ganh tỵ, con mang về cho bà thông gia một nửa, con giữ một nửa.”
Mạc Như nói: “Mẹ, con có rồi.”
Mạc Thụ Kiệt nói: “Con à, mẹ bảo con cầm thì cứ cầm lấy. Con không cần thì cho bà thông gia cũng được, kết thông gia với nhau nhưng chúng ta lại chưa từng lui tới, con rể đến tận nhà cúi lạy, chúng ta cũng không có thứ gì quý để trả lễ.”
Mạc Như suy nghĩ giây lát, ba mẹ nói cũng đúng, để ở đây không dùng hết còn dễ dàng bị người khác nhớ đến, tốt hơn là nói mình mang đi, như thế thì sẽ không ai đỏ mắt nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận