Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 702: Cao ngạo

Chương 702: Cao ngạo
Chương 702: Cao ngạo
Mạc Ưng Đường cười khẩy, ai thèm các người thích chứ?
Nếu chị tôi cả đời này không khỏe lại thì anh tưởng tôi sẽ bỏ qua cho anh sao?
Anh nghĩ chị tôi khỏe lại thì không có chuyện gì rồi sao?
Anh nghĩ lời xin lỗi có thể hòa giải hay sao?
Nằm mơ đi.
Thái độ của Mạc Ứng Đường đối với Thôi Công Bình chỉ có một: “Cút!”
Một đám người đi về nhà, Mạc Thụ Kiệt và Thẩm Thục Quân đã thức dậy rồi, trong nhà không có dầu không nhóm đèn được, chỉ có thể nhóm lửa ở trong cái khung nồi giữa nhà, tuy rằng có thể soi sáng nhưng mà lại rất khói.
Que diêm còn phải là của Mạc Như mang đến nữa.
Chu Minh Dũ thấy vậy, nói: “Con đi mượn cái đèn về.”
Mạc Ứng Đường nói: “Để em đi.”
Chu Minh Dũ vỗ nhẹ vai của anh ta, “Mọi người ăn cơm trước đi, anh đi rồi về liền.”
Thẩm Thục Quân đang may áo bông ở dưới ánh lửa, dáng vẻ hai người kích động lại hơi không biết nên làm gì.
Mạc Thụ Kiệt: “Con gái à, những cái này…”
Mạc Ứng Tập tranh nhau nói: “Ba mẹ à, ba mẹ không cần lo lắng đâu, đều là chị xin với đại đội, đáng lẽ là của nhà mình, không đủ sau này còn bù thêm nữa.”
Mạc Thu Kiệt đã không nói nên lời, ông ta cảm giác như nằm mơ vậy, sợ là không cẩn thận thì giấc mơ sẽ tỉnh giấc.
Việc mà cả nhà mình đều không có cách nào, trước tình trạng chỉ có thể chờ chết, bây giờ con gái và con rể lại vừa ra tay là có thể giải quyết được, thực sự là khiến ông ta không biết nên nói gì.
Cứ cảm giác không chân thật cho lắm.
Rất nhanh Chu Minh Dũ quay về, trong tay xách một chiếc đèn bô.
Đèn bô thực ra chính là đổ thẳng dầu vào trong bô, bô vừa to lại vừa sâu. từ trong miệng bô đưa một nhánh tâm đèn bằng bông gòn vào, sau khi nhóm lên thì có thể cháy được rất lâu.
Rất nhiều trường hợp công cộng cần phải có đèn để soi sáng, thì sẽ dùng đèn bô, thời gian dài, ánh lửa sáng, còn có thể đốt lâu hơn cả đuốc.
Mạc Ứng Tập cười nói: “Anh rể, anh đúng là có cách, một bình to như vậy, đủ để chúng em đốt rất lâu rồi.”
Mạc Như ngay lập tức lấy từ “trong túi” ra một nhúm dây bông gòn, kéo hai thước ra se lại, xem như tim đèn, quăng vào trong đèn bô, thay cho cái tâm đèn loại bông gòn thô kia.
Mạc Thụ Kiệt hơi lo lắng, “Bọn họ có quản việc này không?”
Chu Minh Dũ cười nói: “Ba à, không cần lo lắng, con có nói chuyện rồi.”
Trong nhà thành viên không có đèn dầu, nhưng mà gần đại đội còn đốt vài cái đèn bô, đây hoàn toàn là phô trương lãng phí!
Lúc anh đi lấy, những người trong đội kia tuy có nhìn thấy, lại không dám lên tiếng nói gì, cứ như không nhìn thấy anh vậy, đương nhiên là Chu Minh Dũ cũng không khách sáo.
Cả nhà vây quanh bàn ăn để ăn cơm, lượng cơm hôm nay nhiều hơn hai ngày bình thường, có sáu cái màn thầu, một thau nhỏ khoai lang khô, Mạc Thụ Kiệt và Thẩm Thục Quân trong tiềm thức bèn muốn để dành một chút sau này ăn từ từ.
Chu Minh Dũ nói: “Ba mẹ à, vẫn nên ăn no đi, nuôi dưỡng sức khỏe mới là quan trọng nhất.”
Mạc Như cũng gật đầu ủng hộ, Chu Minh Dũ kêu bọn họ chỉ cần ăn thôi, không cần tiết kiệm, cô ấy cười nói: “Bây giờ thằng lớn giỏi giang lắm, đủ để nuôi gia đình rồi.”
Chờ đến lúc đứng vững ở trong thôn, cô có thể nghĩ cách giúp đỡ bọn họ thêm nữa.
Mạc Ứng Đường nói: “Chúng ta ăn cơm xong, còn phải đến đợi sản xuất để họp đó.”
Mạc Như thấy thằng hai vẫn không nói nhiều lời, cũng không chủ động lấy màn thầu ăn, chỉ ăn cháo đặc gặm khoai lang ở đó, bèn đưa cho anh ta hai cái màn thầu đặt ở trong chén, “Thằng hai sao không ăn, phải ăn nhiều chút mới có thể cao lên được.”
Mạc Ứng Phỉ bình thường im lặng ngoan ngoãn, ngoại trừ im lặng làm việc thì rất ít nói chuyện, đặc biệt là lúc đông người, anh ta chỉ nghe ở đó gần như không nói lời nào cả.
Ở nhà có đồ ăn ngon, anh ta cũng chưa từng chủ động đi lấy, vậy nên rất không có cảm giác tồn tại.
Anh ta thấy Mạc Như lấy màn thầu cho anh ta, vội nhận lấy, vẫn phải để lại một cái.
Mạc Ứng Đường nói: “Mau ăn đi, ăn xong đều phải đến đội sản xuất để họp.”
Mạc Như và Chu Minh Dũ chắc chắn sẽ đi, đi chống lưng, lấy khí thế áp người, Mạc Ứng Đường đưa hai em trai đi, kêu hai người Mạc Thụ Kiệt và Thẩm Thục Quân ở nhà nghỉ ngơi.
“Ba à, bên ngoài lạnh lắm, ba không có áo bông thì đừng đi, để mẹ con ở nhà may áo bông cho ba.”
Chờ mấy người rời khỏi, hai người Mạc Thụ Kiệt và Thẩm Thục Quân ở trên phảng, im lặng một chút, Mạc Thụ Kiệt hỏi: “Mẹ nó à, đây là thật sao?”
Thẩm Thục Quân mím chặt môi, đặt kim vào da đầu chà chà rồi tiếp tục may, bà ấy cười nói: “Đương nhiên là thật rồi, ông đó, yên tâm đi, xấu nữa thì còn có thể như thế nào? Có thể là ông trời thấy thương, chúng ta khổ tận cam lai rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận