Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 1215: Hai vợ chồng cùng cộng tác 3

Chương 1215: Hai vợ chồng cùng cộng tác 3
Chu Minh Dũ cầm tờ phê duyệt chỉ tiêu, hẹn ba ngày sau đi lấy xe.
Bởi vì anh từng ở xưởng chế tạo máy móc tỉnh nên các bước đào tạo, lái xe, bảo trì và sửa chữa đã được bỏ qua, anh có thể trực tiếp lái xe quay về.
Ba ngày sau, anh dẫn theo đoàn kế toán, chính ủy, còn có đội trưởng hậu cần Mạc Như, cùng đến huyện lấy xe.
Nhưng rồi lại biết được rằng chủ nhiệm ủy ban cách mạng đã từ chối duyệt máy cày cho bọn họ.
“Tại sao?” Mọi người cũng không biết rõ, họ vây quanh cán bộ ủy ban cách mạng huyện để hỏi.
Bọn họ cũng rất khó xử, trưởng ban Khâu kéo Chu Minh Dũ sang một bên: “Đây là chủ nhiệm ủy ban cách mạng phê duyệt, có thể là do ông ta.”
Hiện tại chủ nhiệm ủy ban cách mạng chính là Lưu Tân Nông.
Chu Minh Dũ hoàn toàn không nghĩ đến điều này: “Chú Khâu, chú nói chủ nhiệm Lưu… ông ta thực sự rất hẹp hòi ư?”
Trưởng ban Khâu thấy không có người ngoài, nói nhỏ: “Chẳng phải ông ta từng đến nhà cháu sao, cháu thấy thế nào?”
Chu Minh Dũ thấy cạn lời, trong ấn tượng của anh, mặc dù Lưu Tân Nông không phải là người khoan dung nhưng cũng không đến mức quá hẹp hòi.
Suy nghĩ giây lát, Chu Minh Dũ bảo những người khác về trước, anh và Mạc Như đến văn phòng chủ nhiệm tìm Lưu Tân Nông thử xem.
Anh cho rằng có thể làm sau khi Lưu Tân Nông làm chủ nhiệm, nói không chừng là chỉ muốn khoe mẽ.
Chu Minh Dũ trình bày với trưởng ban Khâu rằng anh cùng Mạc Như đi tìm Lưu Tân Nông.
Lưu Tân Nông bây giờ rất tự mãn, ông ta vốn nghĩ cả đời này sẽ không bao giờ có cơ hội làm trưởng huyện và bí thư chính, không ngờ lại có cách nói giành quyền lãnh đạo.
Năm 1966, ông ta có mối quan hệ tốt với lãnh đạo nào đó, người từng giữ chức chủ nhiệm trong ủy ban cách mạng tỉnh, đồng thời kiêm nhiệm chính ủy đầu tiên của quân khu tỉnh, ông ta cũng coi như là đi theo con đường quân đội, vì vậy thoắt một cái, ông ta đã trở thành người đứng đầu ủy ban cách mạng.
Ông ta nghe bí thư nói trung đoàn trưởng đoàn Tiên Phong xin gặp chủ nhiệm, xua tay bảo người dẫn vào.
Ngay sau đó, ông ta nhìn thấy Chu Minh Dũ và Mạc Như đi theo bí thư vào trong, ngẩn người, kinh ngạc nói: “Sao hai người lại đến đây?”
Bí thư của ông ta vội nói: “Chủ nhiệm, hai vị này là trung đoàn trưởng đoàn Tiên Phong và đội trưởng hậu cần.”
Lưu Tân Nông đập bàn: “Vậy à.” Ông ta chỉ vào hai cái ghế ở trước mặt: “Minh Dũ, Mạc Như, nào, ngồi, ngồi đi, đừng khách sáo. Chúng ta cũng quen biết nhau mà.”
Trong lòng ông ta đang nghĩ sao ông đây không biết Chu Minh Dũ làm trung đoàn trưởng? Sau đó lại nhớ ra hình như trước đây văn bản bổ nhiệm có đề cập đến, nhưng ông ta không để ý đến, chỉ cho rằng đó là điều động bên dưới công xã nên hoàn toàn không quan tâm mấy.
Dù sao ông ta cũng rất bận rộn.
Chu Minh Dũ cũng ngi ngờ khi nhìn thấy bộ dạng ông ta, Lưu Tân Nông không biết anh làm trung đoàn trưởng ư? Nếu đã không biết thì sao lại trả về phiếu xét duyệt mua máy cày của đại đội Tiên Phong? Hay là ông ta muốn nhằm vào đại đội Tiên Phong?
“Hai người có công việc muốn báo cáo sao?”
Mặc dù Lưu Tân Nông làm ra vẻ mình rất bận, nhưng lại không muốn hai người đi, ông ta muốn cho hai người cảm nhận sự oai phong của người đứng đầu huyện.
Chu Minh Dũ nói về việc mua máy cày với vẻ mặt của đoàn Tiên Phong: “Vốn dĩ chúng tôi đã đưa phiếu duyệt rồi, hôm nay chúng tôi đến lấy hàng, nhưng lại nói chủ nhiệm trả lại phiếu duyệt và từ chối lấy hàng nên chúng tôi đến gặp chủ nhiệm để hỏi rõ sự tình”.
Nghe xong, Lưu Tân Nông thấy mơ hồ, sau đó là bộ dạng tỉnh ngộ: “Ồ, tôi biết rồi. Chuyện này…” Ông ta bắt đầu lục tung đống tài liệu trên bàn nhưng không tìm thấy nên nhìn sang bí thư bên cạnh.
Bí thư nháy mắt với ông ta.
Lưu Tân Nông nói với Chu Minh Dũ và Mạc Như: “Hai người ngồi một lát, tôi đi xem cụ thể như thế nào.”
Chu Minh Dũ và Mạc Như nhìn nhau, cả hai cảm thấy có gì đó không bình thường, Lưu Tân Nông hình như không biết ư? Hoặc là ông ta không cố tình nhằm vào bọn họ?
Nhưng có người lại lấy danh nghĩa của ông ta xét duyệt trả về đoàn Tiên Phong, có ý vị sâu xa rồi.
Ngoại trừ Lưu Tân Nông, chẳng lẽ họ còn có đối thủ gì hay sao?
Chắc là không.
Một lúc sau, Lưu Tân Nông quay về với vẻ mặt rất hả hê, ông ta nhìn hai người, cười nói: “Chuyện này à, là thế này. Máy cày dắt tay lần trước, chỉ tiêu trước nhất đều cho các người, hiện tại máy cày đến lượt cho công xã khác.”
Mặc dù một đại đội có thể không mua nổi, nhưng một công xã thì được chứ?
Hơn nữa, hiện tại bên dưới cũng thực hiện hình thức quân quản, từng đoàn sản xuất vẫn có thể chi hơn một vạn mua máy cày.
Ai nói chỉ có đoàn Tiên Phong các người mới có thể mua?
Bạn cần đăng nhập để bình luận