Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 1044: Tố giác (4)

Chương 1044: Tố giác (4)
Ông ta dùng hết sức hét lên khiến những người đang làm việc bên dưới giật mình, những người bên trên cũng dừng lại tức giận nhìn ông ta.
Thường thì tố giác sẽ bị người khác khinh thường.
Cho dù muốn tố giác thì cũng phải nhân lúc không có ai lặng lẽ tố giác, trước mặt nhiều người thế này, ông la hét cái gì?
Không phải là lạnh cóng đến ngu ngốc rồi chứ.
Tiểu đội trưởng lập tức la to: “Đừng ồn ào nữa, chăm chỉ làm việc đi.”
Tống Triệu Tường giơ bàn tay đang cầm cập: “Đội trưởng, tôi, tôi muốn tố giác, tố giác Mạc Thụ Nhân có tội phản quốc.”
Tội phản quốc ư?
Mọi người xôn xao cả lên.
Tội phản quốc là tội lớn, nên bị xử bắn.
Tiểu đội trưởng không dám khinh suất, lập tức đi báo cáo cho trung đội trưởng.
Dưới kênh rãnh, Mạc Ưng Kỳ nhìn Tống Triệu Tường với vẻ không tin tưởng, con người này bất chấp thủ đoạn để giảm nhẹ tội danh của mình.
An ta lạnh lùng nói: “Tống Triệu Tường, ông ngậm máu phun người, tội vu khống rất nặng đấy.”
Tống Triệu Tường hừm một tiếng, quay người đi lên bờ kênh, ông ta mặc kệ, chỉ cần được giảm nhẹ tội danh, không làm những việc lạnh chết cóng này nữa là được.
Mạc Ưng Kỳ cũng sợ ba mình chịu thiệt, vội đi theo leo lên.
Có người bất mãn với Tống Triệu Tường: “Ông Tống có ý gì, ông Mạc cùng một phòng với chúng ta, ăn chung ngủ chung, ông không được nói năng bậy bạ.”
Đều như nhau cả, một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, không nên cắn lung tung như thế.
Tống Triệu Tường lạnh run sắc mặt tái mét có chút dữ tợn: “Các người bao che phần tử phản động này là có dụng ý gì? Có phải là đồng lõa với ông ta?”
Ông ta biết nếu như tố giác người khác thì bản thân có thể được giảm nhẹ tội, ít nhất là không cần làm việc nặng nhất, ông ta không muốn chết ở đây.
Dựa vào cái gì Mạc Thụ Nhân có thể nhận được chiếu cố, còn ông ta thì phải chờ chết?
Ngay sau đó, trung đội trưởng chạy đến, hỏi một lúc rồi đưa Tống Triệu Tường và Mạc Thụ Nhân đi.
Mạc Ưng Kỳ vội chạy đến: “Đội trưởng Tiền, bảo ông ta nói cho rõ ràng, đừng có cắn người bừa bãi như thế.”
Đội trưởng Tiền là một quân nhân giải ngũ khoảng năm mươi tuổi, ông ta nhìn Mạc Ưng Kỳ: “Yên tâm đi, chúng tôi sẽ không đổ oan cho một người tốt, tất nhiên sẽ không tha cho người xấu.”
Tống Triệu Tường rất đắc ý.
Mạc Ưng Kỳ nhìn hai người binh sĩ áp giải người cha già của mình, bóng lưng gầy yếu dường như có cảm giác một đi không gặp lại được nữa.
Vô số lần kinh nghiệm đã cho anh ta biết rằng nếu anh ta không làm điều gì đó thì ba anh ta có thể thực sự sẽ không quay lại nữa.
Nói là không đổ oan cho người tốt, lần nào cũng nói như thế, nhưng thực tế là thà đổ oan một ngàn người chứ tuyệt đối không bỏ sót một người.
Anh ta muốn đi theo nhưng bị người khác ngăn cả.
Tống Triệu Tường ưỡn ngực ngẩng cao đầu với tư thế đã thoát khỏi thân phận hắc ngũ loại và nâng lên hồng ngũ loại, khiến người ta khinh thường.
Những người cùng phòng không khỏi thốt lên: “Chúng tôi tin ông Mạc, ông ấy không làm gì ngoài công việc, chưa bao giờ nói năng linh tinh, cũng không rời khỏi đại viện chúng ta nửa bước nên không thể làm chuyện xấu được.”
Tống Triệu Tường lạnh lùng hừm: “Trong lòng ông ta nghĩ gì các người cũng biết ư?”
“Vậy ông ta nghĩ gì trong long thì ông biết chắc?” Có người hỏi ngược lại ông ta.
“Tất nhiên là tôi biết.” Tống Triệu Tường hai tay chống nạnh: “Không chỉ mình ông ta, còn các người nữa, ban đêm nói mớ, nghiến rằng, đừng tưởng là tôi không biết.”
Mẹ nó, tên khốn nạn này.
Tống Triệu Tường nhìn thấy bọn họ bị mình dọa đến mức sắc mặt trắng bệch, tiếp tục đắc ý nói: “Trung thực chút đi, nếu không thì đừng có trách tôi khách sáo. Mạc Thụ Nhân ban đêm ngủ nói mớ, mắng chửi Mao chủ tịch vĩ đại, đây không phải phản quốc thì là gì? Nên lập tức xử bắn.”
Những người khác không dám nói nữa.
Mặc dù bọn họ biết đây chắc chắn là Tống Triệu Tường bịa chuyện hãm hại, nhưng có liên quan đến vị lãnh tụ vĩ đại thì sẽ rất nghiêm trọng.
Tuy nghe có vẻ vô lý, tuy rằng ai cũng biết Tống Triệu Tường là kẻ vu khống, mặc dù mọi người có thể phản bác lại ông ta rằng ông nằm mơ cũng nói ra những lời bất lợi về lãnh tụ gì đó, nhưng cũng vô ích mà thôi.
Tất cả những điều này phải xem các bộ nông trường có tin hay không, có nghe hay không và xử lý như thế nào.
Nếu bọn họ nói Tống Triệu Tường nói năng bậy bạ thì không sao, nếu bọn họ nói Mạc Thụ Nhân có ý gây rối thì lại rất nghiêm trọng.
Theo như kinh nghiệm trước đây thì hầu hết bọn họ đều tin.
Chỉ cần có người tố giác, cho dù là vu khống nhưng nhìn chung họ sẽ được khen thưởng và nhận được sự tin tưởng.
Chỉ bằng cách này, họ mới có thể đề phòng lẫn nhau, thù địch với nhau, không bao giờ có thể giúp đỡ lẫn nhau.
Mạc Ưng Kỳ sốt ruột không có cách nào, anh ta cũng không thể nhìn ba mình lại một lần nữa bị hãm hại, còn mình thì không làm được gì cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận