Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 1192: Thanh niên tri thức

Chương 1192: Thanh niên tri thức
Anh ta chỉ muốn được ở đây.
Vào giữa tháng 10, Mạc Như nghe trên radio rằng Trung ương Liên hợp đã ban hành “Về việc thông báo… nhập học lại ở các đại học, trung học cơ sở và tiểu học”. Vào ngày 25, ‘Nhân dân nhật báo’ đã đăng bài xã luận “Các trường đại học, trung học cơ sở và tiểu học đều mở lớp trở lại…”
Nhưng không có động tĩnh nào ở nông thôn, ngay cả huyện lị cũng không nói rằng sẽ đi học lại.
Mạc Như và Chu Minh Dũ thăm dò, được tin nói rằng tỉnh này dự kiến ​​sang năm mới có thể mở lớp trở lại.
Dù sao hiệu trưởng và giáo viên đều đã bị đánh đổ rồi, trường học hỗn loạn, làm thế nào để tiếp tục các lớp học cũng là một vấn đề.
Cho dù bên trên truyền lệnh xuống thông báo nhập học lại, phải triệu tập các giáo viên và học sinh, gửi thông báo đến từng học sinh, cũng không phải một ngày hay nửa ngày là gửi xong.
giáo viên và học sinh phải được gọi cùng nhau để gửi thông báo từng người một, và nó sẽ không hoàn thành trong một ngày rưỡi.
Những việc linh tinh như chuẩn bị phòng học, tài liệu giảng dạy, thông báo cho các học sinh… cũng đủ bận rộn mấy tháng trời rồi.
Do đã có thông báo chính thức từ bên trên nên trường tiểu học của đại đội Tiên Phong đã quang minh chính đại khai giảng.
Nhưng do các trường khác chưa mở lớp trở lại, nên các em lớp cuối cấp của đại đội Tiên Phong không có chỗ học, đại đội đã cùng nhau tính toán, trực tiếp chuyển trường tiểu học thành năm lớp.
Ít nhất thì cũng bù lại những khóa học mà họ đã bỏ lỡ trong năm nay.
Cũng may năm trước dù trường tiểu học đại đội Tiên Phong có đóng cửa thì cơ bản hai ba ngày cũng có thể đi học một ngày, nên các em không mất bài vở mà chỉ tăng tỷ lệ tự học lên mà thôi.
Khai giảng thi khảo sát, có em vẫn giữ nguyên trình độ, có em hơi thấp nhưng không phải tất cả đều quên sạch.
Chỉ là sau khi biến thành năm lớp thì lại không đủ giáo viên, phải mời giáo viên mới về dạy.
Ban đầu là ba lớp do Ngụy Sinh Kim và một giáo viên khác từ Thảo Bạc Nhi phụ trách. Sau này thành bốn lớp, hai giáo viên không dạy hết nên Chu Minh Dũ muốn mời thêm hai giáo viên khác về dạy.
Nhưng Trương Căn Phát nhất quyết cho con minh lên làm giáo viên, không dạy được lớp bốn thì dạy lớp một cũng được chứ.
Thấy ông ta kiên quyết như vậy, Chu Minh Dũ nói chúng ta cứ thử xem, dù sao Trương Kim Hoán cũng có chút cơ bản, có thể dạy được lớp một, nhưng có làm chậm trễ tiền đồ cho việc anh ta nhận ban làm chức bí thư đại đội và đại đội trưởng không?
Ha ha, sự thật chứng minh anh ta quá ngây thơ, Trương Căn Phát rõ ràng đã cho Trương Kim Lạc làm giáo viên rồi.
Chu Minh Dũ và Mạc Như đều hoảng hốt.
Mặc dù Trương Kim Lạc học tiểu học ba bốn năm nhưng lại không chăm chỉ học tập, cũng đã mấy năm trôi qua rồi, chỉ sợ những gì học được đã trả lại cho giáo viên từ lâu.
Cho an ta làm giáo viên ư?
Vậy chẳng phải là làm lỡ đời các em học sinh rồi sao?
Nếu anh ta có thể chăm chỉ học tập thì mấy năm trước Trương Căn Phát đã cho anh ta đến bệnh viện huyện để đào tạo và học tập, để anh ta có thể trở thành một bác sĩ chân đất rồi.
Cuối cùng cũng không bằng Hà tiên cô không biết chữ chỉ đơn thuần dựa vào trí nhớ và kinh nghiệm.
Cho nên cũng khó trách Mạc Như phải có suy nghĩ khác, mặc dù cho Trương Kim Lạc lên làm nhưng có thể kiên trì hay không còn phải xem vận may của anh ta.
Trương Kim Lạc cũng không phụ lòng mong đợi, chỉ trong vài ngày đã mắng bọn trẻ khó quản,không bao giờ làm giáo viên nữa: “Những đứa trẻ nghịch ngợm này đi học gì chứ?”
Vậy nên Trương Kim Lạc đã rút lui, đại đội nhờ Chu Minh Dũ đi mời một thầy giáo khác đến.
Hai người đã mời một giáo viên từ công xã đến, thành phần không tốt lắm, cuộc sống khó khăn nhưng trình độ dạy học rất cao, con người lại khiêm tốn, chưa bao giờ chủ động gây chuyện.
Hiện tại chuẩn bị mở lớp năm, giáo viên trước đây không đủ nên phải tiếp tục mời ít nhất năm giáo viên mới được.
Mặc dù các nhà nghiên cứu, giáo viên và học sinh rất gần bọn họ, nhưng cả hai chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại phải mặt dày như vậy khi mời người ta đến dạy tiểu học, đó chẳng phải là không biết trọng người tài hay sao? Mời người ta đến để người ta tiếp tục làm công việc của mình chứ không phải đến làm thuê.
Ba bác sĩ về nông thôn cũng có công việc của mình.
Vậy nên bọn họ còn phải mời bên ngoài.
Sauk hi biết được, Phó Trân xung phong: “Mọi người đùng lo chuyện này, tôi giúp mọi người mời hai người đến. Mọi người có yêu cầu gì không?”
Chu Minh Dũ nói: “Tốt nhất là lớn tuổi chút, cần có kiên nhẫn dạy bọn trẻ.”
Những người lớn tuổi, có những người đã nghỉ hưu hoặc những có thành phần không tốt, cuộc sống khó khăn, họ đều có thể mời đến đây, vừa có thể khiến người khác thoải mái hơn mà còn có lợi cho thôn của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận