Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 56: Đã ghiền (2)

Chương 56: Đã ghiền (2)
Hơn nữa, Chu Minh Dũ có sức lực to lớn, mười mấy tuổi đã đi theo ông Chu học cắt lúa mì, hiện giờ cũng đã luyện thành công, tốc độ, kỹ thuật cùng sức chịu đựng đã nắm giữ đến mức vô cùng thuần thục, không giống với một vài người trẻ tuổi, uổng công có sức lực to lớn vì tư thế cắt lúa mì không đúng, mệt đến mức đau lưng bại hông, về sau lại càng bước đi không nổi.
Cho nên hiện tại anh làm việc còn nhanh hơn so với ông Chu.
Chờ đến khi anh cắt đến đầu bờ ruộng bên kia, hai người vẫn còn chưa tới, anh bảo Mạc Như đem lúa mạch để ở nơi đó. Trước tiên, anh xoa một nắm hạt lúa mì, hai bàn tay to lớn chà xát với nhau, sau đó đảo qua đảo lại hay tay rồi thổi thổi cho rớt hết vỏ trấu, chỉ còn lại nắm hạt màu vàng xanh no tròn, anh đưa qua cho Mạc Như ăn.
Mạc Như có chút ngại, “Thế này có tính là đào chân tường hay không?”
Chu Minh Dũ nói: “Không tính, đây là thù lao lao động, mọi người đều ăn.” Thời điểm nghỉ ngơi, đàn ông hút thuốc, đàn bà con nít thì chà xát lúa mì ra để ăn.
Mạc Như nhận lấy rồi đút cho anh một ngụm, còn dư lại thì bỏ vào trong miệng mình nhai nhai, wow, nó thật sự rất ngon, no tròn, dẻo và dai, vô cùng thơm ngon. Cô và Chu Minh Dũ mong đợi sẽ ăn con thỏ kia như thế nào, hầm, om, nướng… Tuy rằng kết quả chỉ có một, đó chính là hầm, nhưng cũng không làm trễ nải việc cô tưởng tượng.
Nước miếng tuông ra ào ào.
Mạc Như ăn hạt lúa mì, Chu Minh Dũ ngồi ở nơi đó bó lúa mì, anh ôm lên một đống, phân ra làm hai, tai lúa mì đối úp vào tai lúa mì, xoắn chúng lại với nhau, sau đó dùng một sợi dây dài chặn ngang rồi bó lúa mì lại, bó xong thì dựng nó đứng ở nơi đó cho đám người kia tới mang đi.
Thời điểm bó lúa mì, tầm mắt anh dừng ở trên mắt cá chân của Mạc Như, phát hiện cô kéo ống quần lên lộ ra mắt cá chân, chỗ đó đã bị rơm rạ ma sát đỏ bừng, làm anh có chút đau lòng , “Có bị ngứa lắm không?”
Mạc Như nhìn nhìn, cười nói: “Vẫn ổn, em không bị ra mồ hôi, không thấy khó chịu.”
Không biết có phải do tác dụng của không gian hay không, đứng dưới ánh nắng nóng gay gắt mà cô cũng không cảm thấy cái nóng đáng sợ như những người khác.
Mắt cá chân có chút đau ngứa, nhưng cũng sẽ không đau hơn so với những người đang đứng cắt lúa ở đuôi ruộng.
Chu Minh Dũ thò tay bứt một cây dương xỉ, vò nát lá rồi nặn ra một chất lỏng màu xanh lục thoa lên mắt cá chân cô, như vậy có thể tiêu sưng ngăn ngứa. Sau đó, động tác của anh nhanh nhẹn bó xong lúa mạch, để cô nghỉ ngơi trong chốc lát, chờ anh cắt thêm nhiều một chút rồi lại đi thu.
Cứ như vậy, Chu Minh Dũ phụ trách cắt, Mạc Như phụ trách thu, Chu Minh Dũ lại phụ trách bó, nhóm hai người kết hợp làm việc với nhau như vậy cũng không hề chậm.
Khi hai nhóm người gặp nhau ở nửa đường, Chu Minh Quang nói: “Hai người cứ ôm theo đến hai đầu bờ ruộng như vậy rất phiền phức, cắt xong lúc nào bó ngay lúc ấy không phải tốt hơn sao? Dù sao thì cũng sẽ có người chạy xe đến lấy.”
Chu Minh Dũ nói: “Cũng được.” Sau đó anh cắt liền một hơi, rồi ngồi trên mặt đất bó lại, Mạc Như thì nghỉ ngơi, anh thuận tay chà xát lúa mì cho cô ăn, Mạc Như ăn đến mức mặt mày hớn hở, bạn nhỏ trong bụng cũng vui sướng mà quơ chân múa tay.
Không biết có phải do cô đa nghi hay không, thời điểm cô dùng đến không gian, cảm giác như bạn nhỏ trong bụng cũng biết được vậy, chỉ cần nó đang thức thì sẽ phát ra tiếng ục ục, giống như thể đang sủi bọt.
Chẳng lẽ nó thật sự biết cái gì?
Có lẽ là thời điểm cô dùng không gian, thân thể sẽ sinh ra nguyên tố vi lượng gì đó làm nó cảm thấy thoải mái chăng?
Cô không nghĩ ra nên cũng không rối rắm thêm nữa, chỉ là cảm thấy thật vui thích, bởi vì bạn nhỏ này thật sự rất ngoan, không hề quấy một chút nào.
……
……
Sau khi thu hoạch xong một mảnh đất, mặt trời vẫn còn ở rất cao, Chu Minh Dũ đi báo cáo với Chu Thành Chí, đám người bên kia đều sợ ngây ra.
“Thật hay giả?”
Bọn họ nhìn xem bên phía mình, tổng cộng có bảy người cắt, nhưng vẫn cắt không nhiều hơn gia đình ba người cha con ông Chu!
Chu Thành Chí cười lạnh một cái, nói với nhóm bảy người một tổ kia: “Xem dáng vẻ của mấy người cũng chỉ xứng đáng nhận được một nửa điểm công tác của người ta thôi, vậy mà vẫn cho mấy người mười điểm đấy.”
Mọi người đều có chút ngượng ngùng, đặc biệt là những chàng trai trẻ tuổi thấy không phục, vẫn luôn cảm thấy mình đã chịu nhục nhã, thề rằng động tác phải nhanh hơn nữa.
Chu Minh Dũ nhỏ giọng nói với Chu Thành Chí, “Chú à, con cảm thấy bọn họ cũng không phải không có khả năng, chi bằng chú cho thêm một ít điểm công tác thích hợp, ví dụ một miếng đất được bao nhiêu điểm công tác thì cứ phân cho bọn họ làm, một gia đình anh em cha con bọn họ cùng nhau làm, như vậy sẽ làm được nhanh hơn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận