Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 553: Ác mộng và bình an(2)

Chương 553: Ác mộng và bình an(2)
Chương 553: Ác mộng và bình an(2)
Cô nói: “Chị đừng nói bậy, Minh Dũ nhà em tốt lắm, rốt cuộc là chuyện gì?”
Vương Liên Hoa lau nước mắt, nói: “Một cán bộ công xã đi xe đạp từ đại đội chúng ta đến công xã, nói là thôn chúng ta có người rơi từ trên giàn giáo xuống, một người gãy chân, một người gãy tay, còn có người hình như té chết rồi.”
Mạc Như vội chạy về phía đại đội, Vương Liên Hoa đuổi theo cô, an ủi nói: “Sỏa Ni, cô đừng buồn, tôi…”
“Chị mau dừng lại đi.” Mạc Như khó chịu nói: “Việc còn chưa xác định, chị khóc lóc cái gì? Chị mà còn như vậy nữa thì em cho là chị ác độc trù ẻo chúng em, em sẽ đánh chị đó!”
Đúng là sao chổi mà, hèn gì bà cụ Tôn suốt ngày mắng cô ta, cứ mắt mơ màng không biết làm việc tốt.
Mạc Như không quan tâm cô ta, cô rảo nhanh bước chân chạy về phía đại đội.
Lúc đến đại đội nhìn thấy cán bộ công xã kia bị bao vây đến mức không ra được, một đám phụ nữ đang hỏi chí choé.
Cán bộ kia bị ép đến mức không còn cách nào, hét lên: “Kiểu mẫu phụ nữ của thôn các người đâu rồi?”
Rồi có người la lên: “Để tôi đi gọi.” Vừa quay đầu thấy Mạc Như đến, vội gọi cô: “Mạc Như mau đến đây.”
Mạc Như bước đến trước mặt, cán bộ kia cũng xem như là thở phào nhẹ nhõm, sắp bị đám phụ nữ này đè chết rồi, cũng trách là không hỏi rõ đã đi ra, kết quả là ở đây lại bị hỏi ra hỏi vô.
Lúc đó, anh ta chỉ nghe là Chu Minh X, Chu X Trung xảy ra chuyện, cộng thêm trước đó Chu Minh Dũ bọn họ được tuyên dương, trong đầu anh ta bèn nhảy ra tên của Chu Minh Dũ.
Nhưng mà hồi nãy anh ta nói là Chu Minh Trung, trong đội ba có người đàn ông tên là Chu Minh Trung, người phụ nữ kia vừa nghe tưởng là chồng mình ngã chết, lúc đó kêu la thảm tiếng òa khóc.
Anh ta cảm thấy thấy cục diện này không tốt, sau đó không dám nói tên của Chu Minh Dũ, chỉ nói là mình không nhớ rõ, dù cho người ta ép hỏi thế nào cũng nói là không biết.
Cuối cùng bị ép quá anh ta đành nói kiểu mẫu phụ nữ.
Mạc Như nói: “Chính là tôi đây, đồng chí này xin anh nói chuyện rõ ràng, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
Anh ta vội bước đến bên cạnh Mạc Như, nói: “Xin chào đồng chí Mạc Như, tôi là chủ nhiệm Lâm Thư của văn phòng bí thư công xã, tôi thừa lệnh của bí thư thay anh ta đến tuyên dương cô.”
Mạc Như thấy anh ta đi tay không, vừa không có phần thưởng còn mang đến ác mộng như vậy, khiến trong lòng mọi người rối tung lên, anh nói anh đến làm gì?
Cô nói: “Chủ nhiệm Lâm, tuyên dương gì thì thôi bỏ đi, anh nói cho rõ ràng chuyện xưởng sắt thép, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
Lâm Thư nói: “Thật là ngại quá, tôi ở bộ chỉ huy, không ở tiền tuyến, cụ thể là ai thì tôi không biết, tôi chỉ có thể xác định được một người, đó chính là Trương Đức Phát của thôn các người bị dòng nước thép làm bỏng.”
Anh ta biết là bởi vì anh ta quen biết Trương Đức Phát, giống như Biết Chu Minh Dũ vậy, nhưng mà tên của hai người còn lại anh ta thật sự không nhớ được, không biết là ai.
Vừa nghe Trương Đức Phát bị phỏng chân, người nhà của Trương Đức Phát ngay lập tức chạy về nói cho Lý Thục Lan nghe. Ngay sau đó, Lý Thục Lan khóc thét chạy ra, muốn đưa phụ nữ trong nhà đến xưởng sắt thép kiếm chuyện.
“Nói đi luyện sắt thép, sao lại luyện người bị thương rồi.”
“Chính phủ các người phải nói cho rõ ràng.”
“Buộc phải bồi thường.”
Lý Thục Lan gọi một số phụ nữ cản Lâm Thư lại, không cho anh ta đi, bắt anh ta dẫn đường đến xưởng sắt thép.
Lâm Thư hết cả hồn, hối hận mình đã ngứa miệng, tại sao cứ phải nói tên, kêu bọn họ tự đến xưởng sắt thép hỏi không phải là được rồi sao?
Mạc Như thấy anh ta mặt trắng bệch, lập tức nói: “Chủ nhiệm Lâm anh đừng sợ, không có việc của anh, anh đi trước đi, chúng tôi đến xưởng sắt thép xem thử.”
Lâm Thư nói: “Cảm ơn đồng chí Mạc Như, người bệnh đều đã đưa đến bệnh viện huyện rồi.”
Lý Thục Lan cho người ngăn cản không để Lâm Thư đi.
Hà Quế Lan nói: “Không liên quan đến chủ nhiệm Lâm người ta, cô cản người ta làm gì? Mau đến xưởng sắt thép hỏi đi.”
Trương Thúy Hoa tổ chức cho những người con dâu trẻ đi nhanh như Trương Cấu, Vương Ngọc Cần, Ngô Mỹ Anh, Liễu Tú Nga và những người khác đi đến xưởng sắt thép.
Hôm nay Trần Ái Nguyệt không có nhà nên không thể tìm cô ta giúp đỡ.
Lâm Thư thấy bọn họ cản mấy người phụ nữ kia lại, anh ta vội đẩy xe đạp đi: “Đồng chí Mạc Như, vài ngày nữa tôi đến đưa phần thưởng cho cô, tôi đi trước đây.”
Anh ta đạp xe đạp của bí thư đến, vừa leo lên xe là vội đạp chạy đi thật xa.
Lý Thục Lan khóc òa lên, nào là đánh tay nào là vỗ chân.
Trương Thúy Hoa nói: “Đừng gào nữa, mau đến xưởng sắt thép xem thử có chuyện gì.”
Mỗi lần gặp chút chuyện, cũng không hỏi rốt cuộc là chuyện gì, khóc trước một trận, làm như khóc một chút là sẽ giải quyết được vấn đề vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận