Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 1116: Máy cày (2)

Chương 1116: Máy cày (2)
Mặc dù nói là như vậy, nhưng trên thực tế hầu hết người dân đều không hiểu lãi suất là gì, nhưng nghe nói số tiền vay lớn hơn số tiền gửi rất nhiều.
Các gia đình đóng dấu vân tay, ngày hôm sau ồ ạt chạy đến nhà đại đội nộp tiền.
Trương Căn Phát đương nhiên cũng đến, thấy các xã viên chen lấn nộp tiền, ông ta thấy xót xa trong lòng. Trước đây lúc ông ta muốn thu tiền, nhìn đám người kia mũi không còn là mũi, mặt không còn là mặt.
Lúc này, Chu Thành Chí thu tiền, bọn họ đổ xô đến nộp cứ như không cần trả vậy.
Đúng là hèn hạ.
Chu Minh Duyệt dẫn mấy người kế toán và người tính điểm thu tiền, đóng dấu phát phiếu góp vốn, sắp đến trưa anh ta hét to: “Mười hai giờ hết hạn, nếu không đến nộp thì coi như không góp vốn.”
Trước đây nói thu tiền, có vài người lê thê kéo dài từ đầu năm đến cuối năm, lợi ích muốn có thì lại không muốn mất.
Sau tiếng hét của anh ta, có những người chần chừ cũng đành phải nhanh chóng nộp.
Hôm nay không giống như trước đây, trước đây cứ lần lựa tới lui, hiện tại người ta nói lời giữ lời.
Cộng với với bốn đội sản xuất, tổng cộng gom hơn hai mươi ba ngàn tệ, tất cả đều được khóa trong chiếc rương sắt đen khịt.
Rương ở trong tay Chu Minh Duyệt, chìa khóa trong tay Chu Thành Chí, nhưng nếu muốn mở rương thì bốn đội trưởng phải cùng nhau mở.
Ừm, cộng thêm Trương Căn Phát, ông ta mạnh mẽ đòi chen chân vào, dù sao ông ta cũng không thể lấy tiền, ông ta chỉ muốn có danh tiếng, mọi người cũng đồng ý.
Thu tiền xong, bận rộn quần quật cũng đến giữa trưa, đầu xuân ban ngày rất ngắn, nhìn mặt trời rõ cao, chớp mắt đã đến tối rồi.
Vậy nên bọn họ bàn bạc ngày hôm sau lại đi đến huyện.
Có người đề nghị: “Hôm nay chúng ta không đến hợp tác xã tín dụng hỏi chuyện vay vốn sao?”
Có người lập tức cự cãi lại: “Sao anh còn chưa quên vụ này, chẳng phải Minh Dũ nói rồi sao, lãi suất bảy phần trăm.”
“Hơn bảy phần trăm ư? Mười cái bảy phần trăm mới có một xu, sợ gì chứ?”
“Ái chà, anh còn biết mười cái bảy phần trăm là một xu nữa à? Vậy anh có biết với lãi suất này, nếu anh mượn một vạn thì một năm bao nhiêu không?”
Người kia trừng mắt: “Tôi đâu có biết, anh hỏi thầy Ngụy xem.”
“Thì ra hôm qua Minh Dũ nói anh không nghe à, một năm sẽ gần chín trăm đồng lãi suất, anh thấy có lợi sao?”
Bọn họ nói như thế, những người khác cũng đến ồn ào phát biểu ý kiến.
Cuôi cùng, vẫn là Chu Thành Chí gõ thước tay: “Được rồi, chúng ta xem tình hình trước, tiền đủ thì mua, không đủ thì vay. Chuyện chúng ta góp tiền hôm nay, ai cũng phải kín miệng một chút, đừng có khiến người ta đỏ mắt.”
Tiền nhiều như thế, chỉ có vài đại đội có thể lấy ra.
Mọi người đều giải tán, ai cũng nghĩ rằng ngày mai nhanh chóng mua máy cày về, máy cày không thể nào trộm được, để tiền ở đó đáng sợ quá.
Ngày hôm sau trời vẫn chưa sáng, Chu Minh Thanh đã đến gõ cửa: Minh Dũ, ba tôi gọi anh đến họp, nói lát nữa xuất phát.”
Chu Minh Dũ vội mặc quần áo chào tạm biệt Mạc Như, rồi đến nhà Chu Thành Chí, thấy mấy đội trưởng và kế toán đã chờ ở đó rồi.
Chu Minh Duyệt ôm cái rương sắt đựng tiền, cả người căng thẳng, dáng vẻ như mộng du.
Phù!
Chu Minh Dũ vội nói: “Các đội trưởng đừng nóng vội, hôm nay tôi đưa bác cả đến xem, xác định xong chúng tôi sẽ quay về lấy tiền cũng như nhau cả.”
Hơn hai vạn, nếu cho Mạc Như cất vào không gian thì còn dễ nói, bảo bọn họ giữ thì chẳng an toàn chút nào.
Trông Chu Minh Duyệt là được rồi, anh ta cũng là người thận trọng, lúc này ôm cái rương sắt hai vạn, cả người căng thẳng sắp biến thành lò xo rồi.
Cuối cùng, Chu Thành Chí và những người khác bàn bạc mang hai ngàn tiền cọc, thương lượng ổn thỏa sẽ quay lại lấy tiền, không cần mang quá hai vạn.
Dù sao vẫn chưa bắt đầu ra đồng, các đội trưởng khác cũng muốn hiểu biết thêm, nên Chu Thành Chí sai người đi kéo con la, Trương Căn Phát dẫn theo bốn đội trưởng và bốn kế toán đến huyện ủy hỏi.
Chu Thành Chí nói với Chu Minh Dũ: “Cháu lái xe đưa vợ đi.”
Ban đầu Chu Minh Dũ nhìn thấy bọn họ rất nhiều người nên anh không đi nữa, nào ngờ đội trưởng gọi tên anh nên đành phải đồng ý.
Chu Thành Chí hét to với một số người: “Các gia đình tự mang lương thực khô, đến huyện không ai cho cơm ăn, đội cũng không chi tiền đến nhà hàng quốc doanh để ăn bữa cơm đắt đỏ.”
Trương Căn Phát cho rằng ông đang cố ý làm nhục ông ta, bởi vì mỗi lần ông ta đi họp đều dùng công quỹ đến nhà hàng quốc doanh ăn cơm.
Đắt ư?
Tất nhiên là đắt rồi.
Ngon lắm.
Thịt xào, bánh bao hấp, thơm lắm.
Chu Minh Dũ về nhà nói với Mạc Như, cô nhờ Trương Thúy Hoa đến nhà trông trẻ giúp, còn cô thì lái xe đạp đến huyện.
Chu Minh Dũ đạp xe nhanh hơn bọn bọn họ lái xe la, trời vừa hửng sáng là đi đến huyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận