Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 970: Thiểu lương thiếu củi

Chương 970: Thiểu lương thiếu củi
Cao Thụy Dương không ít lần xây dựng mẫu hình lý tưởng, không ít lần khen hai người họ, trước đó là ở huyện Cao Tấn, sau này khen trong khu vực, vậy nên không ít người cũng biết.
Con người Mạc Ứng Đường im lặng ít nói, nhưng mà vừa nói đến chị gái lao động tiêu biểu của cậu ta thì hai mắt sáng lên, đôi môi nở nụ cười mỉm thân thiện, khác hoàn toàn với dáng vẻ lạnh nhạt trước kia.
Còn Mạc Như và Chu Minh Dũ cũng đạp xe về phía nam đến huyện báo cáo công tác với lại đội hợp tác trị sâu bọ của huyện, trên đường gặp thành viên của rất nhiều đại đội đang thu hoạch yến mạch, yến mạch của bọn họ ít thưa thớt lắm, hoàn toàn không cần dùng lưỡi liềm để cắt, mà dùng thẳng dao là được.
Người già và trẻ nhỏ thì lấy lưới để bắt sâu bọ, tuy rằng đại đội sâu bọ không tiến về phía nam xuống đến đây, nhưng mà ở địa phương đã có không ít châu chấu, vậy nên cũng đủ để bọn họ đau đầu rồi.
Chu Minh Dũ đoán một chút, yến mạch ở chỗ này của bọn họ, chắc là sản lượng mẫu khoảng bảy mươi cân, được xem là tốt rồi, còn không bằng huyện Cao Tấn nữa.
Tình hình khô hạn cộng thêm sâu bọ hoành hành, thiếu phân bón v.v… khiến cho sản lượng yến mạch lại thấp hơn bao giờ hết.
Rất nhanh, bọn họ gặp một phân đội trị sâu bọ trong đó.
Đội này do khoa trưởng Khưu làm đội trưởng.
Nhìn thấy bọn họ khoa trưởng Khưu đều rất vui mừng, “Cuối cùng cũng tìm được hai người rồi, hai vị lao động tiêu biểu, hai người đang đi đâu đó, đi một cái là tận mấy ngày.”
Mạc Như cười nói, “Khoa trưởng Khưu à, mau cử người đến bên kho nước Tiểu Hắc Sơn có rất nhiều châu chấu, chúng ta mau cử người trông chừng phơi khô, sau này tiện cho việc làm màn thầu cứu trợ.”
Nhiều sâu bọ như vậy, chia cho vài huyện, huyện của mình cũng phải chia được một chút.
Khoa trưởng Khưu mặt đầy thắc mắc.
Chu Minh Dũ hai ba lời là đã giải thích thắc mắc cho ông ta.
Khoa trưởng Khưu bất ngờ đến mức hơi cứng miệng, “Kết… kết thúc rồi sao?”
Mạc Như rất tự hào nói: “Có giải phóng quân nhân dân giúp đỡ, không có khó khăn gì là không giải quyết được!”
Khuôn mặt ban đầu vừa nghiêm túc lại hơi u sầu của khoa trưởng Khưu ngay lập tức trở nên dễ chịu, mặt nở nụ cười tươi, “Tốt, tốt quá đi! Bây giờ tôi sẽ đưa người qua đó ngay, hai người mau về báo cáo đi.”
Trên đường về nhẹ nhàng, tốc độ đạp xe đạp của hai người không chậm, đến phòng làm việc tạm thời của tổ công tác điều trị sâu bọ huyện Cao Tấn Tìm phó bí thư Đan Kế Lai, hai người báo cáo lại một lần câu chuyện.
Không chỉ là Đan Kế Lai, tất cả cán bộ tại hiện trường đều ngây người ra.
Hoàn toàn không dám tin được.
Mạc Như nói quá lên: “Bí thư Đan à, tuy rằng không phải hai người chúng tôi đánh chết nhiều châu chấu như vậy, nhưng lại là hai người chúng tôi phát hiện trước. Mọi người không biết đâu, nhiều châu chấu như vậy bay đen kín trời, đúng là dọa hết cả hồn. Nhiều châu chấu như thế, không ai có thể ăn một mình hết, cũng phải chia cho huyện chúng tôi một chút.”
Các cán bộ của huyện Cao Tấn ngay lập tức cười phá lên, đúng là lao động tiêu biểu tốt, lúc nào cũng nhớ về họ hàng người thân ở dưới quê hương mình.
Đan Kế Lai cuối cùng cũng nở nụ cười, mấy ngày nay bọn họ cũng nghe không ít sự tích của lao động tiêu biểu, biết hai người họ đơn thuần chất phác, không giỏi giao thiệp, nhưng mà người rất thực tế, có gì thì nói đó, không đi vòng vo.
Ngay lúc này đây, người ta thật sự là rất chất phác.
“Được, yêu cầu này, nhất định phải đồng ý.”
Mạc Như cười ngọt ngào. “Cảm ơn bí thư Đan, ông thực sự là một lãnh đạo chất phác.”
Đại đội sâu bọ đã bị tiêu diệt, bọn họ cũng không cần thiết phải ở lại đây nữa, các công xã tự phát động thành viên tiêu diệt sâu bọ là được.
Vậy nên Chu Minh Dũ bèn chào tạm biệt với mấy người phó bí thư Lưu dẫn đội của huyện Cao Tấn, “Bí thư Lưu à, đã không còn phiền phức gì lớn nữa, chúng tôi cũng phải quay về thu hoạch yến mạch.”
Mấy người Đan Kế Lai nghe bọn họ muốn tạm biệt, đều rất bất ngờ, hai lao động tiêu biểu này không phải là giỏi xin lợi ích sao, lúc này đến giúp đỡ lớn như vậy, còn chưa nhận được lợi ích gì, chỉ cần châu chấu sao?
Bọn họ đã nhận được cuộc gọi rồi, nói là bên kho nước Tiểu Hắc Sơn của huyện Văn Xương, thực sự là rất nhiều rất nhiều rất nhiều… sâu bọ!
Tuy rằng là giải phóng quân phụ giúp tiêu diệt, nhưng mà lúc báo cáo thì đoàn trưởng Cao lại nói là hai vị lao động tiêu biểu phát hiện, lúc bộ đội chạy đến thì ở đó đã có rất nhiều châu chấu đã chết rồi, bộ đội chỉ đi kết sổ thôi.
Đoàn trưởng Cao nói như vậy, xem như đẩy công lao của những con châu chấu kia cho hai vị lao động tiêu biểu hết!
Người ngoài thì không biết quá trình, chỉ nhìn thấy kết quả, còn về việc làm chết như thế nào, thì thực sự là không dễ nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận