Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 96: Nhóm lương thực đầu tiên (2)

Chương 96: Nhóm lương thực đầu tiên (2)
Để nói lý do vì sao trong ruộng có sẵn hạt lúa mì mà người của Đội ba Đội bốn không chịu đi thu? Bởi vì trong ruộng còn rất nhiều lúa mì thành thục đang chờ đợi được thu hoạch mà bọn họ đều không tích cực làm việc, huống hồ chi là những hạt lúa mì dính đầy tro bụi.
Trừ phi có không gian bàn tay vàng như cô, còn không thì phải dùng tay để móc hạt thóc từ dưới lớp tro tàn đất cứng lên, chắc chắn những người đó sẽ không chịu đi làm.
Sù sao thì hiện tại vẫn chưa đến thời đại máy móc.
Không ai thèm quan tâm, Mạc Như càng thu hoạch vô cùng thuận lợi.
Càng về sau cô càng phát hiện phạm vi thu lúa mì của mình đã lớn một ít, cô còn tưởng rằng chính mình đã có thể không chạm tay vẫn lấy được vật, kết quả phát hiện cũng không phải, mà là bởi vì những hạt lúa trên mặt ruộng nối liền nhau, cô chỉ cần đụng tới một hạt lúa, thời điểm thu vào đều có thể thu được những hạt lúa nằm dựa vào nhau gần đó.
Cả một ngày này cô thu được rất nhiều hạt lúa chín, những hạt bị đốt trụi hóa thành tro đã tự động bị loại bỏ, coi như là tro cho nên không bị không gian thu vào, vì thế những hạt được thu vào đều là lúa mì nguyên vẹn.
Cô lặng lẽ nói với Chu Minh Dũ, khiến cho Chu Minh Dũ đau lòng muốn chết, sợ cô đi tới đi lui nơi đó nguyên một ngày sẽ mệt thì không hay. Thật giống như một đống lớn hạt lúa mì kia là do vợ anh nhặt lên từng hạt làm anh đau xót không thôi, buổi tối anh liền bảo mẹ anh cho cô thêm vài quả trứng gà để bồi bổ.
Thời điểm cô thu đồ vật cũng hao phí đầu óc cùng thể lực.
Liên tiếp mấy ngày, Mạc Như ôm cái bụng to đi tới đi lui chỗ mảnh tro tàn kia giống như kẻ ngốc -- ở trong mắt thôn dân cô chính là kẻ ngốc, còn có người nói tuy rằng cô ngốc nhưng cũng biết lửa thiêu rụi hoa màu là chuyện tai nạn không may, ở nơi đó siêu độ mấy cây hoa màu kia…
Cái gì cũng nói được.
Rốt cuộc, Mạc Như đã đi quanh khắp cả cánh đồng, mệt đến mức hai chân đều tê dại.
Chung quy vất vả rồi cũng sẽ có hồi báo, một đống hạt lúa mì chín mà cô thu được cao như một ngọn núi nhỏ.
Buổi tối cô thầm thì với Chu Minh Dũ, theo như cô ước chừng cũng được khoảng mười bốn mười lăm ngàn cân. Nhiều hạt lúa mì chín ở trong không gian của cô như vậy, tản ra hương lúa mì thơm ngào ngạt.
"Vợ ơi, em vất vả rồi.” Chu Minh Dũ nhẹ nhàng mát xa bàn chân cho cô, “Xem này, đều sưng cả rồi.”
Mạc Như sợ nhột, hì hì cười, "Thật ra em không vất vả chút nào cả, có bạn nhỏ làm cùng em đấy, nó biết lương thực vô cùng quý giá, một hạt cũng không thể lãng phí.”
Cô lại thảo luận với Chu Minh Dũ, những hạt lúa mì này nên ăn như thế nào.
Chu Minh Dũ nói: "Dù sao thì ăn hạt lúa mì cũng khó tiêu, đến lúc đó có thể lấy ra nghiền một chút, tách trấu và cám rồi mài ra thành bột để ăn.”
Trấu và cám cũng không thể lãng phí, bởi vì đến lúc đó cũng là thứ đồ ăn cứu mạng.
Cô lấy ra một nắm đưa cho Chu Minh Dũ ăn, nó vẫn còn nóng hầm hập, “Hiện tại mỗi ngày anh đều tiêu hao rất nhiều sức lực, ăn một chút tốt cho cơ thể.”
Hiện tại Chu Minh Dũ vẫn còn đang phát triển cơ thể, cũng yêu cầu bổ sung dinh dưỡng, ăn nhiều một chút tinh bột cũng có lợi cho phát triển cơ thể cùng cơ bắp.
Chu Minh Dũ ăn một ít, còn dư lại thì đưa cho cô, "Trữ lại đi, thời điểm khó khăn còn chưa có tới.”
Ngày thứ hai, Chu Minh Dũ đi tranh công làm việc như cũ, Mạc Như tiếp tục đi chăm sóc vườn rau, bắt sâu, nấu cơm, hỗ trợ trông coi mấy đứa nhỏ, cho bọn nhỏ ăn một ít hạt lúa mì, dặn dò bọn chúng không thể nói ra ngoài.
Nê Đản Nhi cùng Cúc Hoa đều có thể nhai, ăn đến ngon lành, so với mấy cái miếng cao lương, khoai lang khô, bánh ngô hấp thì ăn ngon hơn nhiều.
"Thím Năm, mấy thứ này ở đâu ra vậy?” Cúc Hoa ăn đến mức hai mắt sáng lên.
Mạc Như nói: "Lúa mì của thôn chúng ta bị thiêu, thím âm thầm đi nhặt một túi nhỏ để chúng ta làm đồ ăn vặt, đừng nói cho người khác nha.”
Cúc Hoa gật đầu, nghiêm túc nói: "Con biết rồi, nếu như bị bọn họ biết sẽ bắt chúng ta đi cuộc họp phê bình.” Cô bé khoa tay múa chân một chút, "Bị cắt tóc, trên cổ đeo một cái bảng bự, bị đóng dấu, mỗi ngày còn bị mắng nhiếc, bị phun nước miếng còn bị đánh nữa.”
Thời điểm Trần Bá Lương bị lôi đến cuộc họp phê bình, mấy đứa con nít cũng đi vây xem cho nên học được không ít.
Mạc Như gật gật đầu, ở thời đại khác biệt muốn để cho mấy đứa nhỏ có nhận thức về sự nguy hiểm để cẩn thận đề phòng thì phải dạy dỗ một cách khác biệt.
Còn Trương Căn Phát thì lại mang theo mấy phần tử cuồng nhiệt của Đội ba Đội bốn tiếp tục đi tạo vệ tinh, lúc này yêu cầu một mẫu có sản lượng mười ngàn cân!
Bạn cần đăng nhập để bình luận