Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 200: Người đàn ông của Sỏa Ni (1)

Chương 200: Người đàn ông của Sỏa Ni (1)
Vào sáng hôm sau, những người phụ nữ đều tập hợp ở hai đầu bờ ruộng bông.
Trương Cấu cứ nhìn chằm chằm Mạc Như, chị ta muốn xem kẻ ngốc này có thể lấy được bao nhiêu điểm công tác, chẳng lẽ còn lợi hại hơn chị ta ư?
Hiện tại, một phụ nữ kém cỏi thì được bốn điểm, như Trần Tú Phương thường được bốn điểm.
Bình thường thì được năm điểm, chẳng hạn như Đan Điệp Cầm. Tốt thì được sáu điểm, chị dâu hai thường nhận được sáu điểm, khi nào tốt hơn thì được sáu điểm rưỡi, Ngô Mỹ Anh giỏi như vậy cũng chỉ mới được sáu điểm rưỡi.
Chị ta thường ngày có thể lấy được sáu điểm rưỡi, đến khi gặt lúa mì và thu hoạch vụ thu thì có thể lấy bảy điểm.
Chị ta là người duy nhất, chị dâu hai và Ngô Mỹ Anh cũng không so được với chị ta.
Chị ta nghĩ Mạc Như lấy sáu điểm là cao nhất rồi.
Trước giờ họp, Chu Thành Chí thường không phí lời: “Sâu bọ trong ruộng bông ngày càng nhiều, nếu còn không chăm chỉ bắt sâu bọ thì bông sẽ bị gặm hết. Tất cả mọi người đều biết vợ Minh Dũ biết bắt sâu bọ, một buổi sáng bắt được mấy chục con, tôi thấy chúng ta phải tính lại điểm công tác cho con bé.”
Có người không tin, Đan Điệp Cầm nói: “Cô ấy thật sự bắt được mấy chục con ư? Đừng có khoác lác nữa.” Dù sao thì cô bắt được cũng không cho mọi người xem, bình thường bắt được mười con đã là không tệ rồi.
Trương Cấu cảm thấy có thể là thật, bởi vì Mạc Như ngày nào cũng mang về rất nhiều sâu bọ cho gà ăn, nhưng chị ta không muốn tin.
Trương Thúy Hoa nói: “Con dâu của tôi thật sự không nói dối, hay là mọi người bắt thử mà xem, bắt sâu bọ về rồi so điểm.”
Ngô Mỹ Anh nói to: “Vậy cũng tốt, chúng ta so tài đi, xem ai bắt được nhiều hơn, sâu bọ ở đó cũng không dễ bắt đâu.”
Cho dù mọi người có cùng nhau thi thố thì Mạc Như cũng không quá lo lắng. Hiện tại, bông đang cành lá sum suê, cô tùy tiện giả vờ che chắn là được rồi. Khi bắt sâu bọ, mọi người ở trong ruộng cúi đầu chăm chỉ vạch ra kiểm tra nhị hoa, bông và cành lá có sâu bọ hay không, nhỏ thì trực tiếp bẹp chết, lớn thì giữ để so số lượng. Mạc Như làm những việc này rất nhanh nhẹn, cô không cần khom lưng cúi đầu, hai cánh tay chỉ cần vạch cây làm ra vẻ đang tìm là được rồi, trước đây ngày nào cũng làm cùng những người phụ nữ khác nhưng không bị lộ tẩy, cho nên căn bản không cần lo lắng.
Cánh đồng này hơi dài, vào buổi sáng, những người phụ nữ khác nhanh chóng đi từ đầu nam đến đầu bắc, hầu hết mọi người đều không thể đi hết. Muốn bắt được sâu bọ ở trong bông thì chỉ trước khi mặt trời mọc mới có tác dụng, mặc trời ló dạng nắng gắt thì nó sẽ rụt vào, hoàn toàn không bắt được.
Mạc Như đã đi ít nhất hai vòng, phụ thuộc vào sức chịu đựng thể lực và trí tuệ của cô.
Cô đi từ luống bên kia đến, cúi đầu vạch tìm như thật, không giống người khác thời gian ở lại rất lâu, cho nên đi rất nhanh.
Trương Cấu và Đan Điệp Cầm một trái một phải đi theo cô, Đan Điệp Cầm nói: “Cô đi nhanh như vậy, đã bắt được sâu bọ chưa?”
Mạc Như không thèm đếm xỉa đến cô ta, chỉ lo đi phần mình.
Trương Cấu đang vạch lá ở phía sau, từ trong ra ngoài chỉ muốn trực tiếp bứt bông xuống bóc nhỏ ra xem, tìm liên tiếp mấy cây, đúng là không có sâu bọ.
Ngoài Trương Cấu ra, còn có người không phục cũng đi vạch lá. Chỉ cần Mạc Như bắt qua thì sẽ có người đến kiểm tra, đúng là không tìm thấy một con sâu bọ nào.
Còn những cây bọn họ bắt qua, Chu Thành Chí kiểm tra lại vẫn còn sâu bọ, ông cũng không nói được gì, bắt kỹ lưỡng quá thì số lượng cây bắt được cũng ít, đây là chuyện không cách nào nói được.
Ông đến hai bờ đầu ruộng ở phía đối điện đợi, thấy Mạc Như sắp đến hai đầu bờ ruộng thì ông kêu gọi những người phụ nữ khác nhanh lên.
Khó khăn lắm mới tập hợp được khoảng mười người phụ nữ đến, mỗi người tự lấy ra sâu bọ mà mình bắt được.
Trương Thúy Hoa được xem là người bắt nhiều nhất, mười con. Trương Cấu cũng bắt được mười con, thực sự những con sâu bọ kia quá khôn lanh, Cũng có thể do thời gian hơi muộn nên bọn chúng chui vào trong bông rồi.
Đan Điệp Cầm bắt ít nhất, chỉ có hai con, cô ta còn liên tiếp nhếch mép chán ngán: “Ôi! Tôi không bắt được sâu bọ, tôi nhìn thấy sâu bọ thì cả người ngứa ngáy. Nếu tôi làm những chuyện khác thì còn nhanh hơn nhiều.”
Ngô Mỹ Anh nói: “Cô không bắt được thì Mạc Như có thể bắt, chẳng phải là vừa đúng lúc hay sao?”
Điểm công tác chắc chắn phải tăng.
Mọi người đều bảo Mạc Như lấy ra, sâu bọ bắt được trong chuyến này Mạc Như đựng vào trong lọ mà Chu Thành Chí đã đưa cho cô, rồi trực tiếp giao nộp lọ.
Tuy mọi người đều quen với việc đồng áng, nhưng nhìn thấy một lọ sâu bọ thì cũng có chút nổi da gà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận