Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 788: Sĩ quan và bác sĩ thú y (7)

Chương 788: Sĩ quan và bác sĩ thú y (7)
Chương 788: Sĩ quan và bác sĩ thú y (7)
Anh ta cầm một miếng nấm lên nhìn, rồi cầm mấy lát lên xem, có các loại khác nhau.
“Nấm này định giá thế nào?”
Phùng Như nói: “Chủ nhiệm, chúng tôi có vài hoa quả khô, đều bán theo lượng.”
Nấm khô bán theo lạng, nhưng nấm tươi thì không được, dù sao cũng lượng nước nhiều, khoảng mười cân nấm tươi phơi thành mười cân nấm khô.
Chủ nhiệm Phương ngẫm nghĩ giây lát: “Lúc này, chính là mùa cao điểm của rau, năm xu một cân… ừm, một hào… hai hào, các người muốn bao nhiêu?”
Cuối cùng anh ta vẫn chưa quyết định được.
Bởi vì loại nấm này không thể so với các loại rau khác.
Chu Minh Dũ nhìn Mạc Như.
Mạc Như nói: “Chủ nhiệm, chúng tôi thấy nếu mang một ít đồ này đến chợ trong thành phố, một đồng một cần cũng không đủ bán.”
Thị trường bên bán, người có tiền cũng không ít.
Chủ nhiệm Phương gật đầu: “Đúng là như thế, thực ra có thể không cần phiếu bán, dù sao cũng chỉ có một ít, cũng không thể thống nhất mua bán và tiêu thụ.”
Những người muốn có phiếu đều thống nhất mua bán và tiêu thụ, xử lý số lượng thống nhất, chỉ có vài sọt nấm căn bản không đủ bán nên không thể phát phiếu, mà cho dù có phát phiếu cũng là phiếu dùng cho thực phẩm phụ.
Anh ta nói: “Vậy thì thế này cho các người bốn hào một cân.”
Anh ta nghĩ sau này cung ứng nấm theo định lượng, mang thẳng đến huyện bỏ vào trong những mặt hàng giá cao không cần phiếu, định giá từ một đến hai đồng một cân, đoán chừng rất dễ dàng có thể bán hết vì dù sao số lượng cũng ít.
Lúc này, có thể mua một số loại thuốc lá, rượu, đường, trà và điểm tâm mà không cần phiếu, giá còn đắt gấp mấy lần, được coi là mặt hàng giá cao.
Người bình thường không thể mua những mặt hàng giá cao, có tiền cũng không thể mua một cách tùy tiện, trong các cửa hàng bách hóa ở các thành phố lớn mới có, công xã không có, huyện lị cũng phải xem, ngày lễ dịp tết mới có một ít.
Nhóm người Phùng Như nghe thấy rất kinh ngạc, bốn hào à, chủ nhiệm Phương hiếm khi hào phóng một lần.
“Chúc mừng hai vị.”
“Thật đáng giá tiền.” Vương Quế Quyên cũng rất ngưỡng mộ, đều là đội sản xuất của người ta.
Sao đội sản xuất của mình lại không có lực như thế?
Vương Quế Quyên lại có suy nghĩ, đội sản xuất tốt như thế nhất định phải tạo ra một ít mối quan hệm mới được.
Không biết hai người đã đính hôn chưa, có chàng nào nào khác đến tuổi muốn lấy vợ hay không.
Chu Minh Dũ và Mạc Như cũng đồng ý, bọn họ thương lượng ở nhà, ý của Chu Thành Chí chỉ cần không thấp hơn ba hào là được. Bởi vì sau khi nấm chín, sản lượng tăng trưởng ổn định, sau này mỗi tháng ít nhất đưa đi ba lần, mỗi lần ít nhất bốn mươi cân, thậm chí là gấp đôi.
Bốn hào một cân đúng thật là không ít!
Sau khi định giá xong kế toán lại kết sổ cho bọn họ, bốn mươi hai cân, được mười sáu đồng tám, Mạc Như chia được ba đồng ba hào sáu!
Hai người lấy tiền từ bên kế toán, bọn họ nói rõ là phải thanh toán trong lần không ghi sổ, tránh để cuối tháng tính tiền quá nhiều, đến lúc đó tìm cớ trừ bớt.
Việc ngày trước của sở quản lý lương thực Chu Minh Dũ vẫn còn nhớ.
CHủ nhiệm Hạ kêu bọn họ làm thật tốt, nếu như thị trường tốt sau này xem tình hình tăng giá cho bọn họ, dù gì trừ bọn họ ra ở địa phương cũng không ai có thể trồng nấm, những thứ này vào mùa đông đầu xuân đúng là món ngon thượng hạng
Hai vợ chồng nhỏ đồng ý tạm biệt với chủ nhiệm Hạ.
Nấm của bọn họ đúng thật là không lo bán không được, đặc biệt là lúc mùa đông và xuân sớm, ngoại trừ củ cải và cải trắng không có rau củ nào khác, người trong thành phố đều muốn thay đổi khẩu vị một chút, nhìn thấy nấm tươi như vậy cho dù là mắc cũng muốn mua một ít để cải thiện.
Tháng trước anh ấy và Mạc Như làm một rổ cho Khưu Lôi, Khư Lôi nói chín hào một cân kết quả chưa ra khỏi cửa đã bị giật hết. Anh ta cứ hối hận, lúc đầu nên bán một đồng hai một cân.
Anh ta nói còn chưa đến gần bệnh viện, nhà máy đó, ở trong sân mình nói họ hàng có cho một rổ nắm, kết quả là người của đơn vị mình đều đến tranh nhau, còn có người thà là một đồng một cân cũng không mua được cứ hối hận. Đừng thấy bọn họ cả ngày bắt người khác rất nỗ lực, mình lén lút mua đồ cũng sẽ không yếu lòng.
Lấy tiền xong, Mạc Như lại mua que diêm, dầu hỏa hạn ngạch mỗi tháng của đội mua về, còn muốn mua chút vật phẩm khác không phải không có hàng thì là không có phiếu, cũng chỉ đành thội.
Sau khi mua xong bọn họ lại đến công xã một chuyến, tặng một rổ nhỏ nấm cho Lâm Thư, kêu anh ta thêm món cho các bí thư.
Lâm Thư bây giờ thích bọn họ đến lắm, không phải tặng giấy thì là tặng rau, hoàn toàn là đồng tử tặng quà của công xã bọn họ.
Đương nhiên là nhận được lợi ích từ người ta nên phải nể mặt người ta, có việc Lâm Thư cũng chủ động giúp đỡ bọn họ, có phúc lợi cũng cố gắng cho đội bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận