Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 1090: Cuộc vận động giáo dục xã hội chủ nghĩa (5)

Chương 1090: Cuộc vận động giáo dục xã hội chủ nghĩa (5)
Chương 1090: Cuộc vận động giáo dục xã hội chủ nghĩa (5)
Cô ở ngoài cửa vừa hay gặp Chu Minh Dũ qua từ xưởng làm giấy.
Chu Minh Dũ bằng ôm con trai lên với vợ hai người cùng bước vào sân đại đội.
Sân đại đội đã được mở rộng, xây thêm hai căn phòng học.
Bây giờ đang là thời gian hoạt động giữa giờ, Ngụy Sinh Kim đang dẫn những đứa nhỏ hoạt động ở trong sân trường.
Thấy ba mẹ dẫn em trai qua Chu Thất Thất bèn chạy qua, “Ba mẹ à, ba mẹ đến thăm con đó sao?”
Chu Minh Dũ cười nói: “Đúng rồi, ba mẹ nhớ con lắm.”
Chu Thất Thất cũng biết là ba đang nói đùa, bèn cười, “Con cũng nhớ ba mẹ lắm, thầy Ngụy nói là đây chính là một ngày không gặp giống như cách ba mùa thu.”
Mặc như nhìn một chút Ngụy Sinh Kim ở trong sân trường, bây giờ ông anh ta thật thà hơn nhiều rồi, nhưng mà vẫn tràn đầy tình cảm, trái tim vẫn đang nồng nhiệt lắm, may mà không có ve vãn thành viên nữ gây chuyện nữa, mọi người cũng biết chuyện trước đó của anh ta với Khám Yến Nhi, lúc này đều tránh xa anh ta. Tuy rằng Chu Diệu Hồng vẫn còn ấn tượng rất tốt với anh ta, nhưng mà bởi vì đến thành phố một lần, tiếp xúc được thành phố cấp trung, nhìn thấy được cuộc sống của người trong thành phố, bây giờ tầm nhìn cũng không thể cận như vậy nữa.
Mọi thứ đều bình an vô sự.
Lưu Tân Nông nghe nói lao động tiêu biểu đến rồi, kết quả chờ một hồi không thấy bọn họ bước vào, ông ta bước đến cửa sổ xem thử, thấy bọn họ đang nói chuyện phiếm ở trong sân, khó tránh hơi bất mãn cảm thấy không được trân trọng.
“Hai vị lao động tiêu biểu, còn phải tôi mời ba lần bốn lần sao.”
Lúc nghe thấy lời của Lưu Tân Nông, Chu Minh Dũ giả vờ không nghe thấy sự bất mãn trong lời Lưu Tân Nông, cười nói: “Bí thư Lưu à, khách hiếm nha.”
Mạc Như kêu Chu Thất Thất đi học, cô và Chu Minh Dũ đưa con trai vào trong nhà hỏi thăm bí thư Lưu, chờ chỉ thị.
Lưu Tân Nông đánh giá bọn họ một chút, dáng người của Chu Minh Dũ này cao hơn ngày trước, bây giờ còn cao hơn mình cả cái đầu. Mạc Như này cũng trở nên dài ra! Ngày trước nhìn chưa đến một mét sáu, bây giờ chắc chắn hơn một mét sáu, quá đáng hơn là da dễ trắng trẻo như đậu hũ non vậy, không có một chút thâm sạm, da dẻ non nớt còn bảo dưỡng tốt hơn cả cán bộ nữ trong thành phố, đây làm sao giống một người phụ nữ làm việc nông thôn ở dưới quê?
Ngày trước ông ta đã cảm thấy hai người này nhìn giống người dân lao động chất phác, nhưng trong thâm tâm lại có một khí chất giai cấp tư sản không thể nói rõ được, bây giờ ông ta cũng muốn xem thử xem, có phải bọn họ thực sự có cuộc sống của giai cấp tư sản không!
Nếu có, thì chắc chắn sẽ không khách sáo!
Tháng chín trời thu mát mẻ, gió mát hiu hiu, mùa hạ bóng râm che nắng, hoa và cây cối sum suê, lúc này bởi vì lá rơi nhiều nên tầm mắt được mở rộng, ngẩng đầu có thể nhìn thấy bầu trời trong xanh.
Khiến người ta thấy vui tươi mới mẻ, trên mặt đất đầy lá rơi, Mạc Như chưa bao giờ nghiêm túc quét dọn những chiếc lá này, cô toàn là giả vờ cầm chổi, sau đó thu thẳng vào khôn gian rồi chất đống lên mép đống cỏ khô phơi bên ngoài, để dành làm cỏ nhóm lửa.
Cô dọn sạch lá rụng ở các ngõ ngách rồi đưa mắt nhìn hai cây hồng, trên ngọn cây có hơn chục quả hồng đỏ, có vài chú chim đậu trên đó ăn vui vẻ.
Cô đặc biệt giữ lại để cho lũ chim được tận hưởng quả ngọt, mỗi một cây cho dù là cây táo hay cây đào, anh đào thì cô để để dành.
Hôm nay chủ nhật, Thất Thất không đi học, cô bé đang chơi đùa với em trai ở trong sân. Cô bé cầm khoái bản thuyết thư, Tiểu Bát ở bên cạnh thổi kèn đệm nhạc.
Mặc dù Tiểu Bát không thích nói chuyện, nhưng cậu bé lại rất hứng thú với các loại nhạc cụ và cờ, mấy đứa nhỏ thường chơi ở đó suốt cả buổi làm người lớn cũng rất yên tâm.
Dưới bầu trời xanh trong xanh, chị em dễ thương một đứa nghịch một đứa yên tĩnh, điều này đặc biệt vui tai vui mắt.
Mạc Như không kìm được cầm tập vẽ và vẽ thật nhanh, nhanh chóng phác họa, sau đó đợi khi nào rãnh thì bổ sung chi tiết với màu sắc.
Cô đang tập trung vẽ tranh, bí thư Lưu và Triệu Lập Cương từ đại đội trở về, bước vào nhà nhìn thấy cảnh tượng này.
Triệu Lập Cương cười nói: “Bí thư, chiến sĩ thi đua này có rất nhiều tài nghệ.”
Lưu Tân Dân: “Chẳng phải cô ấy chưa đi học hay sao?”
Chưa từng đi học nhưng lại có thể đọc sách, biết chữ, còn biết vẽ tranh, thực sự không đơn giản, anh ta quen biết rất nhiều người, nhưng chưa từng gặp qua người như thế.
Còn đại đội Tiên Phong này lại có hai người.
Anh ta đưa mắt nhìn xung quanh mặt đất, lúc đi ra ngoài mặt đất vẫn còn đầy lá rụng, hiện tại lại sạch sẽ khiến người ta cảm thấy có chút kỳ lạ.
Không có nhà nào quét dọn sạch sẽ như thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận