Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 1137: Ghen tỵ (4)

Chương 1137: Ghen tỵ (4)
Nhưng mà nếu như đến trung tâm bách hóa để mua, thì phải có phiếu lông cừu, ở dưới quê chưa từng nhìn thấy. Cho dù là cư dân thành phố, mỗi người một năm cũng chỉ được có hai ba phiếu, không dư giả gì, đương nhiên sẽ không bán cho bên ngoài.
Cô ấy nhìn một cái, một túi len to như vậy, chắc chắn là người nhà đi làm ở xưởng len, chứ không hoàn toàn không có được.
Nhưng mà những điều riêng tư như vậy không được hỏi thăm, người ta rất cảnh giác, cũng không thể nào nói, lỡ như bị báo cáo thì sao.
Mạc Như hỏi một chút, bà cụ nói muốn lấy phiếu lương thực.
Lúc này có tiền cũng không mua được lương thực, nhưng mà phiếu lương thực chính là lương thực, vậy nên rất nhiều người thiếu lương thực đều sẽ xin phiếu lương thực.
“Con cái chúng tôi phải đi xa, cần có phiếu lương thực, chỉ đổi phiếu lương thực thôi. Không cần phiếu sợi len, một lượng thì mắc hơn năm xu tiền so với lại cửa hàng, rất rẻ rồi đó!” Bà cụ nhỏ tiếng nói.
Tuy rằng cô ấy cảm thấy không cần phiếu, bán cũng không mắc, nhưng mà cho dù tùy tiện đan một cái áo len quần len thì cũng cần gần hai cân len, cho dù có mua đủ cũng không rẻ. Vậy nên, cô ngây người ra một chút rồi chỉ hỏi không mua.
Người này từ giọng điệu gấp gáp giao dịch thành công là Mạc Như có thể hiểu được, Mạc Như còn cảm thấy là bà ấy cần gấp phiếu lương thực, cô ấy thám thính hỏi: “Thím à, lương thực có lấy không? Lương thô lượng mịn đều có.”
Bà cụ vừa nghe có lương thực, đương nhiên là tốt rồi, dùng lương thực đổi phiếu lương thực rất dễ, “Lấy lấy, lấy chứ, cô có bao nhiêu?”
Mạc Như lại không nói ngay, chỉ hỏi Chu Minh Dũ có tiện hay không, phải quay về lấy.
Bà cụ vừa nghe là biết bọn họ có lương thực, ngay lập tức nói: “Cháu gái à, cháu xem ta có sẽ len cừu tốt nhất. Nếu như cháu đổi hết thì bảy tám cây kim đan len này đều tặng cho cháu.
Dù gì bây giờ mình hoa mắt cũng không dùng được, sau này cũng sẽ không đan len nữa.
Thương lượng xong giá cả và số lượng, Mạc Như và Chu Minh Dũ bèn quay về nơi yên tĩnh lấy lương thực ra, sau đó đến tìm bà cụ để đổi.
Bà cụ dùng tay sờ nhẹ lương thực, bỏ vào mồm cắn thử một miếng, biết là cực kỳ tươi mới không phải là lương thực cũ bèn rất vui mừng, đưa hết sợi len và kim đan len cho hai người.
Kim đan len là bốn cây một bộ, còn có kim đan hình tròn, đều là những loại dày mỏng dài ngắn khác nhau, Mạc Như rất thích.
Trao đổi xong xuôi, hai bên vội rời khỏi.
Hai người thấy trời cũng không còn sớm, bèn quay về sở tiếp đãi.
Chu Minh Dũ lấy nước cho Mạc Như tắm, anh thì trải nệm, hai người sau khi rửa mặt tắm xong rồi chui vào trong chăn.


Chu Minh Dũ tựa vào đầu giường, dịu dàng xoa nhẹ những sợi tóc của Mạc Như cười nói: “Thiếu chút gì đó.”
Mạc Như mặt ửng đỏ còn chưa hết, không hiểu ý nhìn anh ấy, thì thầm: “Cái gì?”
“Làm điếu thuốc thì tốt biết mấy.”
Mạc Như: …
“Ngày mai đi mua một túi thuốc cho anh!”
Chu Minh D: Làm túi thuốc sau chuyện đó?

Anh nhấc cái chăn lên trùm hai người lại, làm Mạc Như la lên thất thanh, “Ê!”
“Vợ à, anh nghĩ lại rồi, điếu thuốc sau chuyện đó chi bằng làm thêm lần nữa.”
Ngày hôm sau Chu Minh Dũ tinh thần phấn chấn, nhìn một cái Mạc Như còn đang nằm nướng trên giường, “Vợ à em ngủ thêm chút nữa, anh đến nhà ăn lấy cơm cho em.”
Mạc Như muốn nói trong không gian nhiều đồ ăn lắm, nhưng lại lười đến mức không mở lời, chỉ muốn ngủ đến thiên hoang địa lão mà thôi.
Đến lúc mà Mạc Như hoàn toàn tỉnh táo đã là hơn 9 giờ.
Cô mở mắt ra vươn vai một cái thật đã, lại nhìn thấy Chu Minh Dũ ngồi ở ghế dưới cửa sổ đang đan len.
!!
Anh út năm, không phải là anh nghiêm túc chứ!
Chu Minh Dũ nghe thấy cô ấy tỉnh dậy, ngẩng đầu nhìn cô ấy, giơ giơ kim đan cười nói: “Anh giúp em nghiên cứu một chút kiểu dáng trên sách này trước.”
Những ngày này anh ấy đọc không ít sách, trong đó là đã có sách cũ đan len mà anh mua bằng một hào rưỡi. Ngày trước Mạc Như từng nói với anh một lần, muốn mua cuốn sách một ít len để đan áo len và quần len, anh ấy nhìn thấy nên tiện thể mua luôn.
Kiểu dáng ở trong sách đan len đều được thay thế bằng kí hiệu đặc biệt, nếu không tìm được quy luật, thì gần như là đọc Thiên Thư, anh ấy muốn giúp Mạc Như nghiên cứu quy luật một chút trước.
Mạc Như rất hiếu kỳ: “Cho em xem thử anh đan có đúng hay không?”
Việc đan len như vậy, con gái hồi nhỏ về cơ bản đều có một chút kinh nghiệm, lúc mà mẹ đang bao tay, áo len đều sẽ mô phỏng theo một chút.
Về cơ bản thì Mạc Như biết, kiểu dáng xinh đẹp thì đừng mơ đến.
Cô xem một chút, Chu Minh Dũ lại thật sự nghiên cứu ra rồi!
Không hổ danh là dân tự nhiên!
Hai người nghiên cứu một chút, Mạc Như vội thức dậy rửa mặt ăn cơm, sau đó cùng đi tìm quản đốc Lý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận