Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 270: Công kích lẫn nhau (2)

Chương 270: Công kích lẫn nhau (2)
“Đừng nói nữa, lần đó tôi đến mua vải cũng thế, mấy đồng loại mấy xấp vải chồng lên nhau chỉ để lộ chút mép, tôi muốn xem nhiều chút cũng không được, muốn mua xấp hoa huệ tây thịnh hành, cuối cùng lại lấy cho tôi loại khác…”
Mọi người nói liên tục không dứt, cùng nhau thảo phạt người bán hàng kia.
Vẻ mặt của gười bán hàng kẻ sọc lúc xanh lè lúc tái mét, cô ta tức giận ngậm miệng kìm nén, cuối cùng ấm ức khóc “oa” ngay sau đó: “Các người đang làm gì thế? Các người hợp lại bắt nạt người khác à.”
Chu Minh Dũ nói: “Chúng tôi không bắt nạt cô, chỉ là muốn hỏi giá cả mà thôi, hỏi giá xong chúng tôi mới tính xem tiền có đủ hay không. Lần đầu tiên đến cửa hàng lớn như thế này, khó tránh khỏi phải xem nhiều và tìm hiểu kỹ, làm tăng thêm gánh nặng công việc cho cô, rất xin lỗi, nhưng nếu cô đã được chọn đứng ở quầy hàng bán hàng cho mọi người mà không cần ra ngoài gió thổi dầm mưa dãi nắng, có phải cũng nên thấu hiểu cho những khách hàng đến đây mua đồ.”
Mặc dù hiện tại vẫn chưa thịnh hành “Ống nghe bệnh và tay lái, cán bộ nhân sự và người bán hàng”, đãi ngộ tốt nhất khiến người khác thấy ngưỡng mộ vẫn là công nhân.
Nhưng người bán hàng là ngành nghề mà người dân quê ngưỡng mộ nhất, dù sao bọn họ ở dưới quê cũng chưa từng tiếp xúc với bao nhiêu công nhân, nhưng người bán hàng ở hợp tác xã là nhân vật còn lợi hại hơn bí thư đại đội và đại đội trưởng. Bọn họ quản lý hàng hóa của hợp tác xã, một người dân quê sáng sớm đến xếp hàng nhưng mở cửa chưa được bao lâu thì người bán hàng kia đã vung cánh tay nói hết rồi hết rồi, câu nói này đúng là khó chịu hơn bất cứ thứ gì.
Nông dân cảm thấy công việc của bọn họ chẳng những nhẹ nhàng, lương lại cao, có thể diện, hơn nữa còn có thể mua được những thứ mà người khác không mua được.
Đương nhiên, người bán hàng cũng có chỗ khó, dù sao cũng là công việc cực nhọc, nhất là sáng sớm vừa mở cửa thì trước cửa đã xếp một hàng dài, anh mua cái này anh mua cái kia mà chỉ có bốn năm người bán hàng, đúng là mệt chết đi được.
Người mua hàng nhiều, tố chất đương nhiên là có cao có thấp, những người bán hàng vui mừng vì công việc tốt nhưng cũng thấy nhàm chán, lâu dần sinh ra một cảm giác tôi ưu việt còn những người giành giật đến sứt đầu cũng không mua được gì thật là phiền.
Thấy Chu Minh Dũ nói như thế, Mạc Như cũng nói: “Anh Út Năm của tôi nói đúng đó, cô là người bán hàng chính là làm công việc này, chúng tôi đến mua đồ hỏi giá là lẽ đương nhiên. Cho dù làm phiền cô thì cô cũng nên nhẫn nại chút, chúng tôi ở nhà làm ruộng, bản thân không nỡ ăn mặc, lương thực và bông đều phải nộp rồi mới phát lương thực cung ứng, nhưng sao chúng tôi lại không thấy phiền? Thứ cô ăn là do chúng tôi trồng, thứ cô mặc cũng là do chúng tôi trồng, cô còn không kiên nhẫn với chúng tôi được ư?
Ba người bán hàng còn lại cũng đến hòa giải: “Ha ha, không sao, mọi người hỏi gì thì cứ hỏi.”
Trong số đó đương nhiên cũng có người nói giúp người bán hàng kẻ sọc, cũng có người thấy ghét những người đến mua đồ sao lắm chuyện thế: “Chỉ có mấy thứ đó thôi, có thể mua được là không tệ rồi, kén cá chọn canh vốn không đúng.”
“Tôi thấy cần có phiếu cung ứng, để bọn họ xếp hàng dài, xếp một ngày trời cũng không mua được. Hiện tại có vài thứ không cần phiếu nên thành ra bọn họ có nhiều tật xấu.”
Người bán hàng lớn tuổi hạ hỏa: “Được rồi, ít nói vài câu, mọi người đều không dễ dàng gì.”
Mạc Như và Chu Minh Dũ không nói gì, trong đám đông có một phụ nữ khoảng ba mươi mấy tuổi tỏ vẻ không vui: “Cô nói kiểu gì thế? Lần trước tôi đến mua chỉ cũng chính là cô, tôi cần màu hồng phấn, cô cứ nói tôi chỉ màu đỏ thẫm rồi lấy màu đỏ thẫm mà không chịu đổi.”
Trong phút chốc, hai người bán hàng trẻ tuổi lại cãi vã với những khách hàng khác.
Có lẽ cũng là oán hận chất chứa sâu đậm, một khi có người mở đầu thì sẽ làm ầm ĩ không có hồi kết.
Mạc Như và Chu Minh Dũ lại đứng ngoài cuộc, ai cũng không quan tâm hai người họ, như thể bọn họ không liên quan gì đến chuyện này.
Mạc Như nhìn Chu Minh Dũ, lè lưỡi nói: “Anh Út Năm, anh nói xem có phải em không biết kiên nhẫn rồi?”
Dù sao cũng là từ đời sau đến, thời điểm ấy khách hàng là thượng đế, đi siêu thị hay tiệm trang phục đều có thể nhận được sự đón tiếp nồng nhiệt, phần lớn người bán hàng đều nhiệt tình và lịch sự, lại còn chủ động giới thiệu sản phẩm, còn khách hàng phần lớn cũng có tố chất.
Nói trắng ra vẫn là làm ầm ĩ, cung không đủ cầu, khách hàng yêu cầu đến mua.
Chu Minh Dũ cười nói: “Sợ gì chứ, chúng ta cũng không làm gì sai, như thế mới tốt, bọn họ nhớ đến chúng ta thì sau này có đến mua đồ cũng không dám kỳ thị chúng ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận