Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 768: Dạy dỗ

Chương 768: Dạy dỗ
Chương 768: Dạy dỗ
Chu Minh Dũ quả nhiên không đấu lại con gái, dưới sự biểu thị ừ ừ, yoyo, hây hây, haha, ngoan ngoãn đặt chiếc gối cám lúa mì vào giữa hai chiếc gối lớn rồi tự mình nằm xuống.
Sau khi nằm xuống, hai người trò chuyện vài câu, Chu Thất Thất lại muốn ăn sữa.
Lúc này đèn vừa thổi tắt, căn phòng tối đen như mực, cô bé ngược lại ăn ngoan, chỉ là lúc thìăn,lúc thì lại chơi, cuối cùng ngủ thiếp đi.
Mạc Như cảm giác con đã ngủ nhanh chóng rút ra, tránh lúc không tỉnh sẽ cắn rất đau.
Thật ra Chu Thất Thất bú sữa rất ngoan. Mặc dù bay giờ đã có bốn chiếc răng nhưng chưa bao giờ cắn cô, không giống như một số đứa trẻ, sáu bảy tháng, mọc răng bú sữa thì thích cắn.
...
“Vợ ơi, em ngủ chưa?”
“Ngủ rồi.”
“Bế vào phòng đi.”
“Bây giờ con không thích ở trong không gian.”
“ Vậy đặt con lên bệ cửa sổ, dù sao bệ cũng rộng như vậy!”
...
“Vợ, em không nhớ anh à...”
“...Hôm qua mới...”
“Đó không phải là hai mươi tư giờ rồi mà...”
...
Tờ mờ sáng hôm sau, Mạc Như và Mạc Ứng Sáng ăn sáng xong thì bế Chu Thất Thất về nhà mẹ ruột.
Trên đường đi, Mạc Như mò ra vài miếng bánh rang đưa cho Chu Thất Thất gặm, phần còn lại đưa Mạc Ứng Sáng ăn.
Những miếng bánh rang này là Trương Thúy Hoa làm riêng cho Chu Thất Thất, Tất cả đều làm từ mì mỏng, cho vào bột mì quả trứng gà, rồi đánh đến khi nổi một bề mặt cứng, thì cán thành một chiếc bánh dày bằng ngón tay, sau đó cắt thành các miếng dài, rộng nướng trên chảo khô.
Ăn vừa thơm, vừa ngon.
Mạc Ứng Sáng không chịu lấy: “Chị, đây là của cháu gái em, sao em có thể ăn của cháu chứ.”
“Vẫn còn mà, em ăn chút, đi đường mệt.”
Mạc Ứng Sáng không còn cách nào khác ngoài việc nhét một miếng vào miệng, vừa ăn vừa dạy Chu Thất Thất gọi cậu.
“Gọi cậu cậu!”
Chu Thất Thất: “Ba ba!”
Đi được nửa đường, cô bé chỉ gọi ba ba.
Mạc Ứng Sáng: …Em nhận thua.
Khi bọn họ đi qua thôn Bắc Oa Tử, phát hiện người ta vẫn đang làm ruộng, so với đại đội tiên phong thì nông dân nơi đây giống như những người tị nạn,thật không nhẫn tâm nhìn kĩ họ.
Bây giờ họ đang trồng ngô xuân và con bò gầy đến độ không thể kéo cái cày, vì vậy cần hai người đàn ông gầy như nhau, kéo cày.
Mạc Như nhịn không được mà đứng ở đấy nhìn một lúc.
Sau khi cày rãnh xong, phự nữ đi phía sau gieo hạt, gieo xong thì dùng chân dẫm lên, lại tiếp tục tiến về trước.
Khi họ bước đi, họ nhân lúc người ta không chú ý mà nhét vội vào miệng nhai nhai ,rồi nuốt xuống.
Mạc Ứng Sáng nói nhỏ: “Chị, cô ấy ăn hạt giống, vậy sẽ không đủ phải không?”
Mạc Ứng Sáng cũng giúp đội hai trồng ngô, cậu nghe Chu Minh Dũ nói qua, ngô này là giống cây lai, chỉ có thể mua hạt giống. Nếu dùng hạt giống của nhà mình, trồng lên sẽ mọc hoang mà không ra bắp, vì thế bắt buộc phải mua hạt giống.
Lúc đội hai làm ruộng, tất cả những người phụ nữ đều đếm từng hạt một, không dám lãng phí.
Người phụ nữ này sao lại ăn vụng hạt giống chứ?
Cậu không hiểu, trong lòng cảm thấy rất phẫn nộ!
Mạc Như ra hiệu cậu nhỏ tiếng chút, và chỉ vào người đàn ông cao lớn cầm roi da ở đằng xa kia.
Ông ta hình như nhìn thấy một người phụ nữ ăn vụng, không nói lời nào, liền mắng, “Ta cho ngươi ăn vụng à! Đây là hy vọng là tính mạng của xã viên, ngươi ăn rồi làm cho mọi người chết đói hết sao?”
Người phụ nữ đó ôm đầu quỳ xuống đất, miệng la lên, “Tôi không ăn, tôi không ăn!”
Ông kia cũng không dễ bị lừa, lập tức múc một gáo nước đến, “Súc miệng!”
Người phụ nữ đương nhiên không bằng lòng, nhưng vẫn súc miệng, cố gắng nuốt nhanh lại bị ép nhổ ra.
Mặt nước có một lớp nước ngô vụn.
“Hua la” người đàn ông hất thẳng gáo nước vào mặt cô ấy, “Còn nói không ăn vụng, trừ hai công điểm.”
Ngươi phụ nữ gấp gáp, “Không được, không được đâu, một ngày chỉ có năm công điểm.”
Người đàn ông lạnh lùng, “Không làm tiếp trừ luôn năm công điểm.”
Người phụ nữ không có cách nào khác đành phải lao vào tiếp tục trồng ngô, nhưng cơn đói khiến cô thật sự yếu ớt, hoa cả hai mắt. Tuy biết rằng mỗi gáo hạt giống cô ấy đang cầm trên tay là lương thực của đội sản xuất, một hạt ngô sau này sẽ là một bắp ngô.
Nhưng cô ấy đợi, không được, đến mùa thu!
Bây giờ đã sắp chết đói rồi!
Người sắp chết đói cầm một gáo hạt ngô, muốn cô ấy không ăn, ước chừng là điều không thể, dù cho là bị đánh cũng không nhịn được mà vụng trộm sờ lấy một hạt nhét vào miệng.
Mạc Như cũng không đứng lâu, loại chuyện này không phải là chuyện cô có thể quản được, tự nhiên sẽ không xuất đầu lộ diện, quản được nhất thời không bị đánh, quản không được, tất cả mọi người chịu đói.
Trên đường đi, Mạc Ứng Sáng có chút phiền muộn, “Chị ơi, chị nói xem người phụ nữ đó sao lại phải ăn vụng hạt giống chứ?”
Mạc Như nói: “Tiểu Sáng, lúc em đói sẽ nghĩ cái gì?”
Mạc ứng Sáng nhỏ tiếng đáp: “Cha mẹ và anh trai chưa bao giờ để em chịu đói.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận