Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 406: Ganh tỵ và so sánh(3)

Chương 406: Ganh tỵ và so sánh(3)
Chương 406: Ganh tỵ và so sánh(3)
Bản thân là một phụ nữ nhà lành, là người phụ nữ tốt. Không phải là người phụ nữ yếu ớt ham ăn biếng làm chỉ biết sai bảo đàn ông như Mạc Như.
“Tôi bảo này Mạc Sỏa Ni, nghe nói con gái của cô hay làm ồn, ban ngày thì ngủ, còn ban đêm thức giấc khóc to cả thôn đều nghe thấy.” Triệu Bội Lan đọc rõ hai từ ‘con gái’ với bộ dạng bề ngoài thì quan tâm nhưng trên thực tế thì cười trên nỗi đau người khác.
Con trai của cô ta tên là Cương Nam, thời điểm này mọi người đều thích chạy theo trào lưu thời đại, cái gì mà giải phóng kiến quốc, vệ quốc, vệ hồng, công xã, sản xuất luyện thép luyện sắt đều có người đặt tên.
Cô ta đặc biệt đặt tên là Cương Nam, người khác vừa nghe thấy đã biết là con trai của mình.
Nhìn thấy Mạc Như là cô ta lại tức giận, chẳng qua chỉ là sinh một cô con gái, làm cứ như Thái hậu lão phật gia.
Bản thân cô ta sinh một cậu con trai cũng chỉ ăn được có mấy quả trứng gà.
Nhất là Chu Minh Dũ còn lấy quặng sắt đổi lấy nhiều trứng gà cho Mạc Như ăn, cô ta thấy điều này gần giống như là cướp bóc, rõ ràng có thể quyên góp đá cho đội, chẳng ngờ bọn họ lại bảo mọi người lấy trứng gà để đổi.
Nếu không đổi trứng gà lấy đá thì bản thân cũng không đến nỗi không có trứng gà để ăn.
Dù sao bản thân sinh được một cậu con trai mũm mĩm, mẹ chồng cũng rất vui, nói là không phải không cho ăn trứng gà mà thực sự là trứng gà ở trong nhà đều đổi thành đá rồi.
Cô ta luôn cảm thấy Mạc Như ăn trứng gà của nhà mình mới nuôi tốt như thế, con gái của Mạc Như cũng ăn trứng gà của con trai mình mới được nuôi dưỡng như thế.
Huống hồ mấy hôm trước lúc phân chia đầu heo, bởi vì bọn họ và gia đình Chu Minh Dũ không phải cùng một nhà, chỉ có thể ăn ít thịt trộn rau, người nhà lại đông, mỗi người tranh giành một đôi đũa, ngay cả thịt băm cô ta cũng không gắp được.
Nghe nói Mạc Như tự mình độc chiếm hai cái tai heo và một cái lưỡi heo, cô ta cảm thấy thực sự không công bằng, cô ta có rất nhiều lời oán giận Mạc Như.
Cô ta cảm thấy loại người ham ăn biếng làm lại không biết làm việc như Mạc Như, một người vợ dám sai bảo đàn ông thì không phải là phụ nữ tử tế, không nên tìm được đàn ông và bị tất cả đàn ông chê bai mới đúng.
Mạc Như cười nói: “Làm ồn sao? Đâu có, con gái của tôi rất ngoan. Bú sữa xong là ngủ, không làm ồn chút nào.”
Vừa mới sinh hai ngày đã làm ầm ĩ, nhưng chịu không nổi thì đã có thần khí dỗ em bé, Chu Thất Thất rất vui khi ở trong không gian.
Nghĩ đến con gái, cô cảm thấy ngực có hơi căng phồng, cô vô thức lấy tay xoa ngực.
Vương Liên Hoa lập tức nhìn chằm chằm ngực cô, nhìn thấy sữa thấm ướt hết áo, cô ta chỉ cảm thấy đau lòng và ganh tỵ, thật là lãng phí.
Vương Liên Hoa sinh ra một đứa con gái tên là Thiết Muội, muốn cô bé có thể tài giỏi như nữ chiến sĩ sắt thép. Bởi vì là con gái bị mẹ chồng chê bai nên không được ăn canh sữa, sữa ít quá nên con gái cứ giãy giụa.
Cô ta không kìm được mỉa mai: “Mạc Sỏa Ni! Nghe nói hiện tại cô ăn bốn năm quả trứng gà một ngày à? Sao nhà các người lại nhiều trứng gà như thế?” Lấy đá đổi trứng gà cũng chỉ có kẻ lỗ mãng dám làm như thế.
Mạc Như cười: “Đâu có, chỉ có một quả trứng gà vào buổi sáng, thỉnh thoảng ban đêm lại ăn thêm một quả.”
Một ngày hai quả làm gì còn nữa, sao cô lại không biết đủ.
Cũng ra tháng rồi còn ăn nhiều trứng gà như thế.
Vương Liên Hoa méo miệng, cô ta đưa tay xoa ngực mình, không có chút sữa nào, nhìn thấy ngực Mạc Như căng phồng, cô ta cảm thấy đau đớn như khoét sâu vào lồng ngực.
Cũng là con gái không được yêu thích, tại sao con gái mình lại không có sữa để bú, trong khi con gái người ta thì bú không hết.
“Mạc Sỏa Ni, sữa của cô cũng nhiều đấy, cô xem ướt cả rồi.”
Cô ta nói như thế khiến Mạc Như cảm thấy càng hoang mang hơn, thời gian cho Chu Thất Thất bú sữa cũng đã đến rồi.
Trong đầu Mạc Như cứ nghĩ đến chuyện Chu Minh Dũ muốn đi luyện sắt thép, làm thế nào để thu hoạch hoa màu nhanh và tiết kiệm, cho dù nói chuyện với hai người cô cũng không để bụng nên hoàn toàn không nghe ra cảm giác chua chát và ưu việt của bọn họ.
Cô cười nói: “Ái chà! Phải về cho con bú thôi.”
Cô đi chào hỏi Trương Thúy Hoa rồi mau chóng về nhà.
Tất nhiên là Chu Thất Thất đang ở trong không gian, sao cô nỡ để con một mình ở nhà được, chẳng qua để che tai mắt người khác nên cô nói đứa bé đang ngủ trong nhà, chỉ cần khóa cửa một giờ sau về trông là được rồi.
Thấy cô cũng đi rồi nên hai người phụ nữ cũng vội vàng đi cho con bú.
Gia đình bọn họ không có ai trông con, ai luyện thép thì luyện thép, ai thu hoạch vụ thu thì thu hoạch vụ thu, đứa bé lại không ngoan nên cần phải đưa đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận