Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 930: Anh trai nhỏ (6)

Chương 930: Anh trai nhỏ (6)
Chu Thất Thất giơ bàn tay mũm mĩm lên, “Ba viên.”
Khâu Lỗi đồng ý mà không nói một lời.
Chu Thất Thất cười ngọt ngào, “Cha nuôi, cha lợi hại nhất!”
Khâu Lỗi lập tức dương dương tự đắc, thồ cô bé sang nhà anh họ Khâu Vân.
Người yêu của Khâu Vân là Phó Dung đang làm việc trong một nhà máy rượu, trong khi cha cô ấy làm việc trong bộ phận nông nghiệp của huyện ủy, Mẹ của Khâu, Lâm Ái Viện mấy năm trước không đi làm và hiện bà đang ở nhà chăm sóc các con cháu giúp.
“Bác Hai à, con dẫn Thất Thất sang ăn cơm.”
Mẹ Khâu đang dỗ cháu trai ăn sữa, nghe tiếng Khâu Lỗi thì vui vẻ nói: “Nhanh vào đây.”
Mẹ Khâu có ấn tượng rất tốt với Mạc Như và Chu Minh Dũ, Phó Trân và Khâu Lỗi mỗi lần đến đều nói đến và hết lời khen họ. Khâu Lỗi thì không nói làm gì, Phó Trân thường không khen người khác mấy, cô ấy đánh giá rất cao về hai người họ, Mẹ Khâu cũng rất tò mò. Mùa đông năm ngoái Mạc Như và Chu Minh Dũ đến cuộc họp để báo cáo, sau đó có ghé qua cùng Khâu Lỗi với Khâu Vân một lần. Mọi người nói chuyện rất vui vẻ. Khi mẹ Khâu nghe về việc làm của hai người, bà rất ngưỡng mộ họ và xem như người thân trong nhà vậy, bảo họ thường xuyên lui tới chơi.
“Chu Thất Thất lại cao hơn rồi!” Mẹ Khâu vui mừng đi qua bế Chu Thất Thất.”
Chu Thất Thất nhìn thấy mẹ Khâu đang cúi người nói chuyện với mình, cười nói: “Bà nội Lâm, con nặng hơn rồi, đừng làm đau sái eo của bà.
Mẹ Khâu nghe cô bé nói những lời như thế càng lấy làm lạ, “Thất Thất, cái miệng nhỏ nhắn của con thật là chu đáo.”
Bà để đứa cháu Lượng Lượng xuống rồi rót sữa, đưa kẹo cho cô bé ăn.
Từ khi Thất Thất vừa bước vào Lượng Lượng đã hoàn toàn chú ý đến mà nhìn cô bé.
Lượng Lượng tên thật là Khâu Hằng, năm nay bốn tuổi, nhưng sinh vào mùng một âm lịch, hơn Chu Thất Thất đúng một tuổi. Khâu Hằng là một cậu bé rất đẹp trai, sạch sẽ, da trắng như Chu Thất Thất nhưng lại gầy hơn Chu Thất Thất rất nhiều. Mẹ Khâu cho biết ngoài khuôn mặt của cậu bé không kém Thất Thất là mấy, thì không sờ được tí thịt nào trên thân thể.
Và khi còn nhỏ, cậu bé hơi trầm tính, già dặn hơn so với lứa tuổi của mình, giống như một người lớn thu nhỏ.
Mẹ Khâu luôn lo lắng cháu trai của bà quá ít nói, và mong muốn có một đứa trẻ con hoạt bát cùng chơi với nó.
Nhưng Khâu Hằng thà xem truyện tranh còn hơn là chơi với những đứa trẻ khác.
Chê bọn họ quá ồn ào!
Lúc này Khâu Hằng đang ngồi ở trước bàn ăn mím môi nhìn Chu thất Thất với vẻ mặt vô cùng quấn quýt, nhìn thấy Chu Thất Thất nhìn sang liền vui vẻ, thoải mái đẩy bình sữa qua.
Chu Thất Thất tiếp cận, xem như bạn tốt của mình, lập tức chạy tới quỳ trên ghế, chống hai tay lên má quan sát cậu bé, một lúc sau mới kết luận: “Anh nhỏ, anh lại gầy rồi!”
Khâu Hằng thấy cô bé lại gần, trở nên căng thẳng, “... Em, em tránh ra!”
Cậu bé thấy như có một bóng mờ, đậm rõ trên người Chu Thất Thất, cô bé vừa đến gần cậu bé đã cảm thấy căng thẳng, cảm thấy như bị ràng buộc bởi một cái gì đó.
Nói cho cùng, Khâu Hằng là một cậu bé rất ngoan ngoãn, có thể lặng lẽ đọc truyện cả ngày hoặc là chơi đồ chơi, nhưng Chu Thất Thất thì không như thế.
Chu Thất Thất là một tay sai gà chọi, dắt chó đi đào ve, bắt châu chấu, có lúc sẽ ở một mình mà không gây ra tiếng động. Nhưng không phát ra âm thanh không có nghĩa là cô bé yên tĩnh, dự là cô bé đang phá tổ kiến hay là đang đào giun đất!
Để tránh bị cha mẹ la mắng, khi ra ngoài, cô bé đặc biệt rất dễ thương, nhí nhảnh đáng yêu, nhưng rất dễ dàng bộc lộ bản chất trước những đứa trẻ cùng trang lứa.
Vào tháng mười hai âm lịch năm ngoái, khi cô bé và Khâu Hằng lần đầu tiên gặp nhau, Khâu Hằng sợ hãi đến mức chạy vào phòng khách, đóng cửa lại để trốn cô bé!
Mẹ Khâu rất vui khi nhìn thấy hai đứa trẻ trò chuyện, “Lượng Lượng, ngay cả em gái nhỏ cũng biết con gầy, cho nên phải ăn cơm cho đầy đủ vào, nhanh cùng em gái uống sữa đi.”
Sau khi nói xong bà dẫn Khâu Lỗi vào phòng bếp, sắp xếp, xử lý rau thịt mà anh ta mang đến.
Khâu Hằng vì thân thể không được khỏe nên thường xin nghỉ phép và không đi học mẫu giáo, rất may là mẹ Khâu không đi làm mà ở chăm sóc cậu bé cũng thuận tiện hơn nhiều.
Khâu Hằng thấy Chu Thất Thất nhìn chằm chằm vào mình, mí mắt không nhịn được mà nhảy dựng, nhanh chóng đổ nước trà đi và rót phần sữa còn lại trong bình vào đó, đẩy sang cho cô bé, “Cho nè.”
Những đứa trẻ khác rất thích sữa của cậu bé, cậu bé không thích uống, nhưng dù cho cậu bé không thích, cũng không muốn người khác uống của mình.
Để không cho Chu Thất Thất lại gần cậu bé quá, cậu bé hiếm thấy mà hào phóng chút.
Chu Thất Thất mặc dù thích ăn thịt và kẹo, đó cũng là ở trước mặt cha mẹ của mình mới tham ăn, ở bên ngoài thì cô bé rất ngoan ngoãn, cư xử rất tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận