Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 866: Bị cù và được chọn (3)

Chương 866: Bị cù và được chọn (3)
Chương 866: Bị cù và được chọn (3)
Chu Bồi Cơ: “Ha ha, ha haha ha, người như vậy còn có thằng ngốc nào muốn cưới? Cưới về rồi xấu hổ cả nhà à? Để cả xã chỉ trỏ bàn tán à?”
Chu Thành Liêm: “Dù sao có dâng không cho tôi, tôi cũng chẳng thèm, cha mẹ tôi không tức chết thì anh trai tôi vẫn là chủ nhiệm an ninh, ước chừng tức đến xì khói.”
Chu Bồi Cơ: “Không sao, dù sao chúng ta cũng không ngốc, ô.” Hắn cũng vỗ vỗ vai Chu Minh Lâm, “Nếu không thể lấy được một người như chiến sĩ thi đua thì ít nhất cũng không thể gây cản trở cho chiến sĩ thi đua chứ. Nếu tôi dám cưới một người như vậy, cha mẹ tôi có thể đánh gãy chân tôi, đuổi tôi ra đường vào không bao giờ cho phép tôi bước vào nhà một lần nữa.”
Sau một lần tung hoành như thế, Chu Minh Lâm cho dù là kẻ ngốc cũng biết rằng anh ta tuyệt đối không thể cưới Khám Yến Nhi.
Vốn dĩ là còn có khả năng, bây giờ là hoàn toàn không thể được.
Vậy nên dù Khám Yến Nhi có đến tìm anh ta, thì anh ta cũng chỉ như một khúc gỗ, không thể nói ra nhưng lời an ủi chứ đừng nói đến những lời như anh sẽ từ bỏ tất cả để ở bên em, những lời thật dứt khoát và lãng mạn ấy.
Đối với một người như Chu Minh Lâm, người mà cả đời chưa bao giờ rời khỏi nhà mình. Bảo anh ta phân nhà ra ở riêng thì anh ta sẽ cảm thấy có một loại cảm giác như bị cha mẹ bỏ rơi vậy. Chứ đừng nói đến việc cùng nhau bỏ trốn. Những chàng trai nông thôn đều gắn bó với ruộng đất, cũng không thể đi đâu nếu không có hộ khẩu và quan hệ lương thực. Họ có thể nhảy xuống giếng để gặp nhau. Không có đơn vị nào tiếp nhận việc bỏ trốn, bỏ ý định đấy đi.
Đối mặt với Khám Yến Nhi, anh ta không nói nên lời, Dù sao cũng không có cái gọi là tình cảm đòi sống đòi chết ấy.
Khám Yến Nhi vừa uất ức vừa tức giận: “Anh không thật sự nghĩ rằng em với Ngụy lão sư có mối quan hệ gì đấy chứ?”
Chu Minh Lâm vẫn không nói.
“Ý anh là gì? Anh là muốn quỵt nợ sao? Anh...anh đồ vô lương tâm, có phải anh muốn nuốt lời, không cưới em nữa.” Khám Yến Nhi mặc dù muốn kết hôn với một người đàn ông thành phố, mặc dù cô cho rằng Ngụy Sinh Kim rất thú vị, biết làm thơ, viết thư tình nhưng nếu thực sự Chu Minh Lâm không cưới cô ấy, thì cô ấy lại thấy rất hoả g sợ.
“Mẹ anh sẽ không bao giờ xin lỗi ai cả.” Chu Minh Lâm nhăn nhó.
“Em không cần mẹ anh xin lỗi em nữa, em dù sao cũng không phải gả cho bà, em là muốn cùng anh sống hết đời. Anh Minh Lâm, anh nói với bà, chúng mình kết hôn nhé. Em cũng không cần của hồi môn, chúng ta sống một cuộc sống thật tốt.”
Khám Yến Nhi lo lắng không ngừng, cũng không muốn nghĩ về Ngụy Sinh Kim hay cuộc sống của cô ấy ở thành phố nữa. Nên đối phó, xử lý với cuộc sống trước mắt đã.
“Anh không muốn làm lỡ dở em.”
Khám Yến Nhi không hiểu ý anh ta, “Làm lỡ dở gì chứ? Ý anh là gì?”
Chu Minh Lâm không nói.
Khám Yến Nhi càng ngày càng tức giận, vừa khóc vừa đập ngực, “Anh không có lương tâm, không có lương tâm!”
Đúng lúc này, cách đó không xa truyền đến một tiếng cười mỉa mai.
Chu Thừa Liêm và Chu Bồi Cơ trốn một bên xem náo nhiệt rốt cuộc cũng không nhịn được cười phá lên.
Khám Yến Nhi tức giận nói: “Ai?”
Chu Thành Liêm bị Chu Bồi Cơ một chân đạp ra ngoài, chỉ đành gãi đầu nói: “Không sao, hai người... hai người cứ tiếp tục đi a, tôi và Chu Bồi Cơ ra đây tìm con ve, đi ngang qua thôi.”
Khám Yến Nhi che mặt và bắt đầu nức nở, “Anh nhìn này, nhìn này, bọn họ đều làm nhục em như thế này đây.”
Chu Minh Lâm vừa định nói thì Chu Bồi Cơ cũng đi ra, hắn đáp: “Chúng tôi thật sự chỉ là tình cờ đi ngang qua chứ không phải cố ý nghe trộm. Nhưng mà nghe vài câu thật sự rất lo lắng. Chỉ cần dùng hai câu để nói rõ ràng sự việc, câu chuyện thì hai người nói mãi không thông. Thật sự xem kịch mà nóng hết cả ruột. Chu Minh Lâm nếu dám cưới cô, cha mẹ anh ta sẽ đuổi anh ta ra khỏi nhà, cô thử nói xem, không có hộ khẩu, hai người làm sao mà sống qua ngày? Cho dù hai người có phân ra tự mình làm việc kiếm công điểm cũng phải đưa cho gia đình. Anh ta thực sự là không muốn làm lỡ dở cô, tránh làm cô liên lụy mà đói chết.”
Nói xong hắn nói với Chu Thành Liêm: “Tôi nói ở đây không có ve đâu mà, tất cả chỉ là những cây nhỏ dày bằng ngón tay, có cái gì mà tìm. Chi bằng đến trang trại gà tìm thử, nơi đó chắc chắn có, chúng ta nhanh đi thôi.”
Hắn kéo Chu Thành Liêm lượn mất.
Chu Thành Liêm còn ngoái đầu hét lên: “Ý chị dâu hai của chúng tôi chính là vậy. Tôi nghe bà nói với chị dâu đội trưởng như thế. Ai muốn phân nhà ở riêng thì sẽ tách luôn ra, hộ khẩu thì không phân, kiếm được công điểm cũng phải tính ở trong nhà, phân ra không có cơm mà ăn. Mày nghĩ mà xem, không cho vào cửa mà cứ đâm đầu gả qua đó, đến lúc ấy, làm việc kiếm công điểm cũng không có cơm ăn, thật đáng thương biết bao. Chỉ có kẻ ngốc mới làm chuyện như thế thôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận